Sau khi khẳng định được tài năng ở Cagliari, David Suazo lọt vào tầm ngắm của Inter Milan và AC Milan. Tiền đạo người Honduras chọn khoác áo Nerazzurri nhưng sự nghiệp của anh không phát triển như kỳ vọng.
Tại Cagliari, Suazo tỏa sáng rực rỡ, trở thành một trong những cầu thủ ghi nhiều bàn nhất ở đấu trường Serie A. Với 102 bàn thắng, anh chính là chân sút xuất sắc thứ ba trong lịch sử đội bóng xứ đảo, chỉ xếp sau “Thần sấm” Luigi Riva và huyền thoại Luigi Piras.
Nhờ những màn trình diễn ấn tượng, Suazo trở thành mục tiêu chuyển nhượng của cả AC Milan lẫn Inter Milan. Đến năm 2007, Suazo quyết định chuyển đến với nửa xanh đen của kinh đô thời trang. Tại đây, anh giành được Scudetto, nhưng mức độ đóng góp ngày càng hạn chế vì chấn thương dai dẳng. Cuối cùng, anh phải chuyển đến Benfica rồi Genoa theo dạng cho mượn, trước khi được bán đứt cho Catania. Tuy nhiên, tiền đạo người Honduras không thể lấy lại bản năng sát thủ như khi khoác áo Cagliari. Ngày 27/3/2013, Suazo tuyên bố giải nghệ ở tuổi 33.
Sau khi giã từ sự nghiệp cầu thủ, Suazo chuyển sang công tác huấn luyện, đồng ý làm trợ lý cho Ivo Pulga ở đội trẻ Cagliari. Đến năm 2018, anh nhận lời dẫn dắt Brescia, đội bóng đang chơi ở Serie B. Dẫu vậy, kinh nghiệm huấn luyện còn thiếu khiến Suazo không thể gặt hái thành công. Anh không thể mang đến những kết quả tích cực cho Cagliari và bị Chủ tịch Massimo Cellino sa thải.

Từ Honduras đến Cagliari
Ngày 5/11/1979, Suazo cất tiếng khóc chào đời ở San Pedro Sula. Sau thời gian chơi bóng trên đường phố cùng bạn bè, anh gia nhập một CLB vệ tinh của đội Olimpia Tegucigalpa. Năm 1999, Suazo được triệu tập vào đội U20 Honduras để tham dự U20 World Cup tại Nigeria. Nhờ những màn trình diễn ấn tượng ở giải đấu này, anh được HLV Oscar Tabarez để mắt. Không mất nhiều thời gian đắn đo suy nghĩ, chiến lược gia người Uruguay liền đưa Suazo vượt Đại Tây Dương để đến với Cagliari, nơi ông đang làm việc.
Khi mới đến đảo Sardinia, Suazo là viên kim cương thô, chưa được mài giũa. Anh có thể chạy 100 mét chỉ trong vòng 11 giây. Song khi trước mặt là trái bóng, anh không thể kiểm soát tốc độ. Nếu phải đối diện với khung thành, anh gặp khó khăn trong việc chạy chậm lại và cũng không đủ lạnh lùng để đưa bóng vào lưới. Nhiều năm sau, Suazo có dịp hồi tưởng khi trả lời phỏng vấn với Calcio2000:
“Khi mới đến Italia, tôi chỉ mới 19 tuổi và cảm giác đất nước này như một thế giới hoàn toàn đối lập. Có quá nhiều sự khác biệt, trên hết là về ngôn ngữ. Nhờ sự tin tưởng của Chủ tịch Massimo Cellino, tôi đã có thêm nhiều thời gian để làm quen và hoàn thiện bản thân”.
Ngoài vấn đề văn hóa, Suazo còn phải thích nghi với lối chơi đậm chất chiến thuật của bóng đá Italia:
“Tôi không biết chiến thuật là gì cả. Vào thời điểm đó, Serie A là một trong những giải VĐQG hấp dẫn nhất thế giới. Một chàng trai trẻ người Honduras như tôi được góp mặt ở đây đã là một kỳ tích rồi”.
Tất nhiên, Suazo không dành thời gian để dạo chơi tại Serie A. Anh tập trung học hỏi nhiều điều một cách nhanh chóng. Sự cầu tiến giúp tiền đạo người Honduras vẫn có một vị trí trong đội một ngay cả khi HLV Tabarez bị sa thải và Renzo Ulivieri lên thay thế. Trong mùa giải đầu tiên ở Serie A, Suazo phải chứng kiến Cagliari cầm vé xuống Serie B. Anh ra sân 13 trận và ghi được 1 bàn thắng. Trong khoảng thời gian ấy, Suazo còn thường xuyên trau dồi kỹ năng ở đội Primavera.
Năm 2003, bước ngoặt đã đến với sự nghiệp của Suazo. HLV Eduardo Reja nhận lời dẫn dắt Cagliari, ngôi sao Gianfranco Zola cũng về với xứ đảo Sardinia. Suazo đã hưởng lợi từ điều này. Nhờ những đường chuyền chính xác của cựu số 10 Chelsea, chàng trai 25 tuổi chọn thời điểm để bứt tốc, vượt qua hàng phòng ngự đối phương rồi ghi bàn. Tổng cộng, “Báo đen” mang về 19 bàn thắng cho Cagliari tại Serie B, giúp I Sardi trở lại Serie A.
Sang mùa giải 2004/05, tiền đạo người Honduras sút tung lưới đối thủ 7 lần. Đến mùa giải 2005/06, một cột mốc mới đã đến với Suazo. Anh kết hợp với Mauro Esposito và Antonio Langella tạo thành cây đinh ba trên hàng công của Cagliari, khiến nhiều đối thủ phải e ngại. Bản thân Suazo ghi được 22 bàn thắng, phá vỡ kỷ lục của Riva về số lần điền tên mình lên bảng tỷ số trong một mùa giải.
“Trên thực tế, 22 bàn thắng chỉ là con số thống kê. Trong lòng người hâm mộ Cagliari, những cầu thủ vĩ đại nhất vẫn là Gigi Riva và Gianfranco Zola. Họ làm nên lịch sử cho đội bóng này và tôi rất vui khi trở thành một phần trong đó. Tôi không có bí mật gì cả, mọi thứ đều nằm trong DNA của tôi, trong những phẩm chất mà bố mẹ đã truyền lại cho tôi”, Suazo nhớ lại.

Inter Milan hay AC Milan? Suazo có câu trả lời
Sau 8 năm khoác áo Cagliari, Suazo sở hữu 102 bàn thắng, trở thành chân sút xuất sắc thứ ba trong lịch sử đội bóng xứ đảo, chỉ xếp sau “Thần sấm” Luigi Riva và huyền thoại Luigi Piras. Vì vậy, vào mùa hè năm 2007, hàng loạt đội bóng gõ cửa Cagliari để hỏi mua “Báo đen”, trong đó có 2 “gã khổng lồ” thành Milan. Cả hai sẵn sàng chi số tiền đủ để thuyết phục Chủ tịch Cellino nhượng lại cây săn bàn xuất sắc thứ ba trong lịch sử đội bóng xứ đảo. Trong vòng vài giờ, Suazo phải đắn đo suy nghĩ về sự lựa chọn. Khi vấn đề tiền bạc được đảm bảo, sự khao khát của hai đội bóng trở thành yếu tố mang tính quyết định. Tiền đạo người Honduras nhớ lại:
“Một thời khắc đặc biệt. Cả AC Milan lẫn Inter Milan đều muốn có tôi. Inter Milan đi trước một bước. HLV Roberto Mancini gọi cho tôi, ông ấy bày tỏ mong muốn được thấy tôi trong đội hình Nerazzurri, coi tôi là một phần của kế hoạch mà ông ấy đang ấp ủ. Cellino đặt lợi ích của Cagliari lên hàng đầu và biết AC Milan sẵn sàng trả giá cao hơn. Sau khi nghe cuộc gọi từ Chủ tịch, tôi đã mất ngủ một đêm. Sau cùng, tôi phải đưa ra câu trả lời. Tôi phải tôn trọng lời hứa với HLV Mancini và Inter Milan. Tôi biết AC Milan cũng sẽ mang lại nhiều điều tích cực cho sự nghiệp của tôi. Tuy nhiên, tôi hài lòng với quyết định của mình”.
Ở Inter Milan, sự cạnh tranh là rất lớn. Mặc dù vậy, Suazo vẫn tìm được cho bản thân số phút thi đấu đủ nhiều. Anh ghi 7 bàn sau 22 trận, góp công lớn giúp Inter Milan giành Scudetto ở mùa giải 2007/08. Thế nhưng, mối duyên giữa anh và Nerazzurri lại sớm phải kết thúc.
Tháng 8/2008, Suazo được gửi đến Benfica theo dạng cho mượn. Sau một mùa giải chơi bóng ở Bồ Đào Nha, anh trở lại Inter Milan và trở thành một phần trong kế hoạch của HLV Jose Mourinho. Đáng tiếc, do chấn thương cơ dai dẳng, anh chỉ có 4 lần ra sân. Đến tháng 1/2010, Suazo bị đẩy sang Genoa theo dạng cho mượn. Điều đó khiến anh không có cơ hội được ăn mừng chiến tích giành cú ăn ba lịch sử của Nerazzurri.
Tại thành Genova, tiền đạo 30 tuổi ghi 3 bàn sau 16 lần ra sân. Tuy nhiên, lối chơi dựa nhiều vào tốc độ và những cú sút đầy uy lực đã khiến bắp chân của anh gặp vấn đề. Kết thúc mùa giải 2009/10, Suazo quay về Inter Milan. Anh gắn bó với đội chủ sân Giuseppe Meazza thêm một năm, nhưng không thi đấu dù chỉ một phút. Vào mùa hè năm 2011, anh muốn trở về đảo Sardinia. Song Chủ tịch Cellino đã khước từ lời mời gọi từ công thần một thời. Suazo đã gần 32 tuổi và ban lãnh đạo Cagliari lo ngại vấn đề thể lực có thể ngăn cản tiền đạo người Honduras thi đấu liên tục trong thời gian dài.

Cagliari ruồng bỏ, nhưng Catania ngay lập tức tiếp cận. Đội bóng đảo Sicilia bất ngờ đặt kỳ vọng lớn vào Suazo, thể hiện bằng việc trao cho anh chiếc áo số 9. Thế nhưng, đúng như dự đoán của Cellino, Suazo không đủ khỏe để thi đấu nữa. Anh thậm chí chỉ ra sân vỏn vẹn 6 trận và không để lại dấu ấn. Đến ngày 30/6/2012, Suazo và Catania nói lời chia tay.
“Trong mùa giải thứ hai ở Inter Milan, tôi đã bắt đầu gặp một loạt vấn đề về sức khỏe. Chấn thương lặp đi lặp lại trong thời gian dài, làm cho tôi muốn rời bỏ bóng đá. Tôi có thể tiếp tục thi đấu là nhờ rất nhiều vào thần may mắn. Trải nghiệm ở Bồ Đào Nha với Benfica thực sự rất tuyệt vời. Tôi đã có cơ hội trải nghiệm ở một giải đấu khác, giành được Taca da Liga và chơi bóng ở Europa League. Genoa và Catania cũng mang đến cho tôi sự hào hứng. Thật không may, chấn thương nặng khiến tôi không thể cống hiến những gì mà mình mong muốn nữa”.
Tháng 3/2013, sau thời gian thất nghiệp, Suazo tuyên bố treo giày:
“Tôi đã quyết định ngừng chơi bóng vì chấn thương không cho phép tôi thi đấu với phong độ cao. Tôi là một cầu thủ luôn cống hiến hết mình và thật đau lòng khi nghĩ đến việc bước ra sân thi đấu mà không thể đóng góp được như xưa nữa”.
Bây giờ, hãy gọi anh là HLV David Suazo
Sau khi kết thúc sự nghiệp cầu thủ ở tuổi 33, Suazo có thời gian ngắn làm tuyển trạch viên của Cagliari, rồi gia nhập ban huấn luyện của Ivo Pulga, người được chọn để dẫn dắt đội bóng xứ đảo sau khi Diego Lopez ra đi. Đến năm 2015, anh trở lại Sardinia với vai trò trợ lý của HLV Gianluca Festa. Không lâu sau đó, anh trở thành HLV đội U15 Cagliari. Cựu tiền đạo Inter Milan cũng bắt đầu tham gia khóa học lấy bằng HLV chuyên nghiệp ở Coverciano và hoàn thành khóa học ấy sau 2 năm.
Mùa giải 2018/19, Suazo sẵn sàng đón nhận bước tiến lớn đầu tiên trong sự nghiệp huấn luyện. Cellino bấy giờ đã trở thành Chủ tịch CLB Brescia và liền trao cơ hội cho người quen cũ. Suazo nhập cuộc với tất cả lòng nhiệt thành, sự kỳ vọng lớn và được hỗ trợ bởi Pulga. Tuy nhiên, kết quả trên sân lại không như ý muốn. Sau 5 trận đấu liên tiếp không thể giành chiến thắng, huyền thoại Cagliari bị sa thải. Sang mùa giải 2021/22, Suazo nhận lời dẫn dắt Carbonia. Dẫu vậy, anh không thể giúp đội bóng này thoát khỏi cảnh rơi xuống Eccellenza (giải hạng 5 Italia). Đến ngày 27/6/2022, hai bên đồng thuận chấm dứt hợp đồng.

Đến nay, Suazo vẫn chưa trở lại công tác huấn luyện. Anh là một minh chứng cho câu nói “Một cầu thủ giỏi chưa chắc sẽ là HLV giỏi”. Song đó chỉ là bước lùi cần thiết. Ở tuổi 44, Suazo vẫn còn hiều thời gian để trau dồi kỹ năng trước khi tái xuất.
“Mục tiêu của tôi là đạt đến đỉnh cao. Nhưng tôi thích thực hiện từng bước một. Tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi”, Suazo chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn gần đây.
(Lược dịch từ bài “David Suazo, ‘La pantera nera’: dal boom al Cagliari al triangolo Milan-Inter” trên trang Goal).
BÀI VIẾT KHÁC
TƯỜNG THUẬT: HLV Gennaro Gattuso họp báo ra mắt tuyển Italia
Cristian Chivu: “Tôi luôn sống với tinh thần Interismo!”
Ricardo Rodriguez: “Tôi bị Gattuso cho ăn tát vài lần”
Ngày 28/4/2004 – Lần cuối cùng Roberto Baggio khoác áo tuyển Italia
Luciano Spalletti: “Tôi phải chịu trách nhiệm, xin đừng thương hại tôi”
Marcos Evangelista Cafu: “Chiếc Pendolino vĩnh cửu” nơi hành lang phải
Roberto Baggio: “Tôi từng thấy xấu hổ khi cầm phong bì tiền lương”
Buổi họp báo đặc biệt với Donnarumma