Cho đến lúc này, nhiều tifosi vẫn cho rằng sự bất công luôn song hành với Mauro Camoranesi. Không ai có thể phủ nhận tài năng của tiền vệ đến từ Argentina. Tuy nhiên, vì một lý do vô hình nào đó, anh không thể tỏa sáng rực rỡ, trở thành một ngôi sao. Anh cũng liên tục vướng vào những rào cản không dành cho mình, để rồi vinh quang liên tục lẩn tránh.
Quê nhà hờ hững với Camoranesi
Camoranesi sinh ngày 4/10/1976 tại Tandil, một thành phố nằm ở phía đông nam, trực thuộc tỉnh Buenos Aires. Anh mang quốc tịch Argentina. Đến năm 20 tuổi, tiền vệ này chắc chắn vẫn không thể nghĩ rằng mình sẽ trở thành nhà vô địch World Cup trong màu áo thiên thanh của tuyển Italia.
Từ thời thơ ấu, Camoranesi bị mê hoặc bởi hình ảnh một cầu thủ tỏa sáng trong tiếng hò reo của hàng vạn người hâm mộ. Tình yêu của anh dành trọn vẹn cho “dòng sông bạc” River Plate. Tuy nhiên, sự nghiệp của chàng trai người Tandil lại bắt đầu ở Marc del Plata, trong màu áo Atletico Aldovisi, đội bóng thuộc giải hạng Hai trong các giải VĐQG Argentina.

Camoranesi không muốn sự nghiệp của mình bị chôn vùi ở những đội bóng nhỏ và khép lại giấc mơ khoác áo tuyển Argentina. Do đó, anh quyết định từ bỏ hướng đi truyền thống của nhiều cầu thủ bản địa. Thay vì tiếp tục chơi bóng trong nước, gia nhập Boca Juniors hay River Plate rồi tìm đường sang châu Âu, tiền vệ người Tandil nhận lời đề nghị của Santos Laguna, đội bóng thuộc Mexico. Đây không phải hướng đi đúng đắn của Camoranesi. Sau một mùa giải không được ra sân thường xuyên ở Liga MX, anh quay lại Nam Mỹ, khoác áo Montevideo Wanderers. Tại đây, anh cũng chỉ được ra sân vỏn vẹn 6 trận. Cuối cùng, trước mùa giải 1997/98, Camoranesi trở về quê nhà và gia nhập Banfield, mang theo hành trang là những bài học quý giá.
Khi ấy, Banfield mới xuống hạng, cần những cầu thủ mới để thay thế hàng loạt cái tên vừa rời khỏi con tàu đắm. Camoranesi nắm lấy cơ hội này để tỏa sáng, tạo nên cơn cuồng phong ở Primera B Nacional. Những đường chuyền sắc như dao cạo của anh đặt Alejandro Glaria vào vị trí thuận lợi, để tiền đạo này dẫn đầu danh sách ghi bàn ở giải đấu. Riêng Camoranesi cũng có 16 lần sút tung mành lưới đối phương, giúp Banfield dẫn đầu bảng đấu khu vực Metropolitana, giành quyền góp mặt ở vòng loại trực tiếp tranh vé thăng hạng. Đáng tiếc, họ phải nhận thất bại trước Belgrano ở bán kết.
Không thể giúp Banfield trở lại Primera Division, nhưng Camoranesi bắt đầu thu hút sự chú ý của các đội bóng hàng đầu Argentina. Tuy nhiên, River Plate, đội bóng thân yêu của anh, vẫn tỏ ra hững hờ. Quá chán nản, kết thúc mùa giải 1997/98, tiền vệ người Tandil quyết định trở lại Mexico để khoác áo Cruz Azul. Trong 2 mùa giải ở đây, Camoranesi phối hợp với Juan Francisco Palencia, gieo rắc cơn ác mộng cho nhiều hàng thủ. Anh giúp đội bóng của mình tiến gần đến chức vô địch play-off Invierno 1999 (một giải đấu của bóng đá Mexico), trước khi nhận thất bại trước Pachuca.

Camoranesi tỏa sáng rực rỡ ở Mexico. Song, anh vẫn không được triệu tập vào đội tuyển quốc gia Argentina. Phần lớn các cầu thủ ở Albiceleste đều trải qua những năm tháng rèn giũa ở cấp độ đội trẻ. Tiền vệ người Tandil chưa từng tham dự giải đấu dành cho độ tuổi U23 nào. HLV Marcelo Bielsa lấy cớ này để không điền tên anh vào danh sách tham dự Copa America 1999.
Mặc dù vậy, màn trình diễn ấn tượng ở Mexico giúp Camoranesi mở toang cánh cửa đến với châu Âu. Mùa hè năm 2000, Hellas Verona mang 7 triệu euro tìm đến Cruz Azul để hỏi mua chàng trai 23 tuổi.
Những bước ngoặt ở trời Âu
Tại sân Marc’Antonio Bentegodi, Camoranesi cùng Alberto Gilardino, Adrian Mutu và Emiliano Bonazzoli tạo nên một hàng công trẻ trung, tươi mới. Thế nhưng, bộ tứ này không thể giúp đội bóng quê hương nàng Giulietta tránh rơi vào vòng xoáy trụ hạng. Khi ấy, Serie A chỉ quy tụ 18 anh hào và có đến 4 suất xuống hạng. Phải chờ tới những vòng đấu cuối cùng, Hellas Verona mới biết mình thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Họ giành 3 chiến thắng liên tiếp, trong đó có thắng lợi 5-4 kịch tính trước Bologna. Cuộc chiến sinh tồn diễn ra rất gắt gao, Hellas Verona chỉ hơn đội đứng thứ 15 là Reggina về tỷ số đối đầu trực tiếp.
Đối với Camoranesi, mùa giải đầu tiên của anh ở Serie A có thể được xem là thành công. Tinh thần chiến đấu, kỹ năng chơi bóng và cá tính mạnh mẽ của tiền vệ người Tandil giúp ích rất nhiều cho Hellas Verona. Mành lưới của Vicenza, Bari, Lazio và AS Roma từng bị rung lên sau những pha dứt điểm của Camoranesi. Tuy nhiên, vận may không tiếp tục mỉm cười với Hellas Verona. Ở mùa giải 2001/02, họ để thua 3 trận đấu cuối cùng và cay đắng cầm tấm vé xuống hạng.

Camoranesi và nhiều ngôi sao khác quyết định rời con tàu đắm Hellas Verona. Juventus nhớ đến những màn trình diễn ấn tượng của chàng trai đến từ Argentina và lên kế hoạch đưa anh về sân Delle Alpi. Mùa hè năm 2002, Camoranesi gia nhập Juventus. Đó là thời khắc của sự khẳng định. Vượt qua nỗi mặc cảm vì bị ruồng bỏ tại quê nhà, Camoranesi tiếp tục cố gắng không ngừng và tìm được sự công nhận ở một trong những gã khổng lồ của bóng đá châu Âu.
Đặt mua giày Adidas chính hãng tại đây
Dù gặp đôi chút khó khăn trong quá trình hòa nhập, Camoranesi vẫn có mùa giải đầu tiên cùng Juventus gần như hoàn hảo. “Lão phu nhân” băng băng về đích trong cuộc chinh phục danh hiệu Scudetto và thẳng tiến vào trận chung kết Champions League tại Old Trafford. Đối thủ cuối cùng của họ là đại kình địch AC Milan. Trong buổi tối trên đất Anh, khi 2 đội quá hiểu nhau, nhiều người tin rằng sự tinh quái và quyết tâm của Camoranesi sẽ tạo nên sự khác biệt. Tuy nhiên, anh bị rút ra khỏi sân ngay sau giờ nghỉ, nhường vị trí cho Antonio Conte. Kết quả, Juventus nhận thất bại trong loạt penalty cân não.
Ba tháng trước trận chung kết Champions League, Camoranesi phải đưa ra quyết định đầy khó khăn. Sau khi chứng kiến sự hờ hững của Liên đoàn bóng đá Argentina, HLV lão làng Giovanni Trapattoni đề nghị tiền vệ người Tandil khoác áo Azzurri. Ông cố của Camoranesi là Luigi, từng chuyển đến Argentina sinh sống từ đất nước ven bờ Địa Trung Hải vào năm 1873. Nhờ vậy, ngôi sao của Juventus không gặp nhiều khó khăn để có được quốc tịch Italia. Mọi thủ tục nhanh chóng được hoàn tất. Đến lúc này, tuyển Argentina mới bắt đầu hành động, nhưng tất cả đã quá muộn.

Tuyển Italia và HLV Trapattoni đặt niềm tin rất lớn vào Camoranesi. Tháng 2/2003, trong trận giao hữu với tuyển Bồ Đào Nha, anh có lần đầu tiên khoác áo Azzurri. Camoranesi vẫn mang tâm hồn nghệ sĩ, chất quái của người Argentina, nhưng cũng nhanh chóng hòa hợp với sự mạnh mẽ, khoa học ở đội quân thiên thanh, với dòng máu Italia đang chảy trong huyết quản. Anh nhanh chóng trở thành một phần không thể thiếu trong kế hoạch của chiến lược gia lão luyện Trapattoni tại EURO 2004, giống như người đồng đội cũ ở Hellas Verona, Massimo Oddo.
Ở trận mở màn gặp Đan Mạch, tuyển Italia chấp nhận kết quả hòa không bàn thắng. Camoranesi có mặt trong đội hình xuất phát và bị rút ra vào giữa hiệp hai. Đến trận gặp Thụy Điển, anh vào sân từ băng ghế dự bị khi tuyển Italia đang dẫn trước 1-0. Đáng tiếc thay, trong những phút cuối, Azzurri để cho đối thủ của mình gỡ hòa 1-1.
Đến lúc này, Italia không còn tự quyết định số phận của mình. Để giành vé đi tiếp, họ buộc phải đánh bại Bulgaria, đồng thời hy vọng Thụy Điển và Đan Mạch cầm chân nhau với tỷ số 2-2 trở lên. Bi kịch đến ở phút 90+4. Antonio Cassano ghi bàn, nâng tỷ số lên thành 2-1 cho Italia. Tuy nhiên, ở trận đấu cùng giờ, Thụy Điển vừa có bàn thắng gỡ hòa 2-2. Camoranesi ngồi trong cabin với vẻ mặt đầy thất vọng. Anh không được HLV Trapattoni trao cơ hội ra sân dù chỉ một phút.
Tuyển Italia xách va li rời Bồ Đào Nha chỉ sau 3 trận đấu vòng bảng. Thầy Trappatoni nộp đơn từ chức và được thay thế bằng Marcello Lippi, HLV của Camoranesi tại Juventus. Tiền vệ người Tandil không được “gã đầu bạc” ưu ái, phải nỗ lực hết sức để chiếm một suất trong đội hình Azzurri. Sự quyết tâm của Camoranesi góp phần thúc đẩy tinh thần trong phòng thay đồ tuyển Italia. Nhờ ý chí mạnh mẽ, họ vượt qua nỗi đau, dễ dàng thẳng tiến đến vòng chung kết World Cup 2006 trên đất Đức.

Trong màu áo Juventus, sau khi Marcello Lippi ra đi, Fabio Capello trở thành người kế nhiệm. Dưới thời “Don Fabio”, Camoranesi như phá vỡ mọi giới hạn của bản thân. Màn trình diễn ấn tượng của anh cộng với niềm tin sắt đá của HLV Capello giúp Juventus vượt qua mọi rào cản để giành Scudetto ở mùa giải 2004/05 và 2005/06. Camoranesi cùng với những cái tên khác như Alessandro Del Piero, David Trezeguet, Pavel Nedved trải qua giai đoạn thăng hoa nhất trong sự nghiệp. Trên sân, họ liên tiếp gieo rắc cơn ác mộng cho mọi hàng thủ.
Thế nhưng, những áng mây đen bắt đầu bao phủ bầu trời Delle Alpi. Scandal dàn xếp tỷ số Calciopoli xuất hiện, gây rúng động cả bóng đá Italia. Juventus nhúng chàm, bị tước 2 danh hiệu Scudetto vừa giành được. Thành tích trong những năm tháng đỉnh cao của Camoranesi cũng bị xóa sổ. Anh phô diễn những kỹ năng tuyệt vời nhất trên sân cỏ và rồi phải cùng “Lão phu nhân” xuất hiện ở tòa án.
Camoranesi – Nhà vô địch World Cup 2006
Bất chấp bóng ma ở quê nhà đang bủa vây, tuyển Italia hành quân đến Đức tham dự World Cup 2006 với tinh thần thép. Camoranesi cũng không ngoại lệ. Ở vòng bảng, anh chỉ được vào sân từ băng ghế dự bị khi Azzurri đánh bại Ghana 2-0 và không được sử dụng trong trận hòa 1-1 trước Mỹ. Đến trận gặp CH Czech, Camoranesi có tên trong đội hình xuất phát. Màn trình diễn của tiền vệ 29 tuổi khiến nhiều tifosi nức lòng, đồng thời giúp chính anh giải tỏa sức ép. Azzurri giành chiến thắng 2-0, xuất sắc đứng đầu bảng E và tiễn đối thủ của mình ở lượt trận cuối trở về nhà.
Ở vòng 1/8, HLV Lippi sử dụng sơ đồ 2 tiền đạo để tiếp đón Australia. Camoranesi trở lại băng ghế dự bị, chứng kiến tuyển Italia lặp lại kịch bản bế tắc như trước tuyển Mỹ. Phải nhờ đến một quả phạt đền ở phút 90+5, Azzurri mới giành vé vào tứ kết. “Gã đầu bạc” thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu nung nấu ý định thay đổi lối chơi của đội tuyển.

Camoranesi trở lại đội hình xuất phát trong trận đấu với Ukraine. Tuyển Italia giành chiến thắng nhẹ nhàng 3-0 và có một màn trình diễn như dạo chơi. Kể từ đây, HLV Lippi tin rằng mình đã có được giải pháp tối ưu nhất. Camoranesi tiếp tục góp mặt ở trận bán kết với đội chủ nhà Đức. Anh thi đấu trọn vẹn 90 phút và được thay thế bởi Vincenzo Iaquinta trước khi hiệp phụ bắt đầu. Thời gian dần trôi đến phút 119, tất cả đang nghĩ đến loạt penalty cân não. Thế nhưng, Fabio Grosso bất ngờ xuất hiện, tung ra cú sút quyết đoán, phá vỡ thế bế tắc. Ít phút sau, Del Piero nâng tỷ số lên 2-0, giúp tuyển Italia vào chơi ở trận chung kết cúp thế giới sau 12 năm.
Tuyển Italia tiến đến Berlin để chạm trán tuyển Pháp trong trận chiến tranh ngôi vương. Đối với riêng Camoranesi, đây là cả một hành trình dài. Anh gặp khó khăn ở giải đấu hạng thấp tại Argentina, phải lang bạt sang Mexico, Uruguay và bây giờ đang có mặt trong trận đấu lớn nhất của sự nghiệp. Bên cạnh Camoranesi không phải là các đồng đội nói tiếng Argentina, mà là những cái tên chảy chung dòng máu Italia như chính anh và cụ cố nội của anh. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, cột mốc đáng nhớ trong sự nghiệp khi Camoranesi sắp chạm ngưỡng 30 tuổi.

Một lần nữa, tiền vệ người Tandil chiến đấu hết mình và rời sân trước khi hiệp hai khép lại. Những cái nghiến răng cùng ánh mắt chóe lửa của anh vẫn khiến các tifosi như bị ám ảnh. Tuyển Italia tiếp tục tiến vào hiệp phụ sau khi cầm hòa tuyển Pháp 1-1 trong hơn 90 phút. Cuối cùng, sau cú sút của Fabio Grosso ở loạt penalty định mệnh, đội quân Azzurri trở thành nhà vô địch World Cup. Camoranesi nở nụ cười rạng rỡ. Trong thời khắc huy hoàng, bản nhạc “Mùa hè Italia” được phát ra tại Berlino, anh quyết định cắt ngắn mái tóc dài của mình. Cùng thời điểm ấy, ở một góc nhỏ tại quê nhà Buenos Aires, những người yêu mến anh cũng mở tiệc ăn mừng.
Biểu tượng về lòng trung thành
Chỉ 5 ngày sau đêm Berlino huyền diệu, tòa án ra phán quyết về vụ bê bối Calciopoli. Ban đầu, Juventus đứng trước nguy cơ xuống chơi ở tận Serie C, Fiorentina và Lazio bị giáng xuống Serie B, AC Milan và Reggina được ở lại Serie A nhưng sẽ bắt đầu mùa giải 2006/07 với số điểm âm.
13 cầu thủ trở thành nhà vô địch thế giới sau giải đấu ngọt ngào trên đất Đức đến từ các đội bóng phải nhận án phạt. Ý chí sắt đá và chiến công vang dội của họ góp phần thay đổi phán quyết của tòa án. Trong đó, Juventus bắt đầu mùa giải mới ở Serie B cùng số điểm âm. Ngay lập tức, hàng loạt cầu thủ tháo chạy khỏi Delle Alpi, trong đó có thủ quân của tuyển Italia, Fabio Cannavaro. Lilian Thuram, Zlatan Ibrahimovic, Emerson, Gianluca Zambrotta và Patrick Vieira cũng dứt áo chia tay “Lão phu nhân”.

Ở chiều ngược lại, Gianluigi Buffon, Alessandro Del Piero, Alessandro Birindelli, Giorgio Chiellini, Gianluca Pessotto, Pavel Nedved, David Trezeguet và bản thân Camoranesi quyết định cùng Juventus xuống Serie B. Họ được ngợi ca là những biểu tượng về lòng trung thành. Với những nhà vô địch World Cup, EURO và chủ nhân của giải thưởng Quả bóng vàng châu Âu trong đội hình, “Lão phu nhân” dễ dàng vô địch Serie B, giành quyền thăng hạng cùng 2 gã khổng lồ sa cơ khác, Napoli và Genoa.
Tinh thần của các cầu thủ Juventus khiến nhiều người cảm động. Họ từ bỏ mọi vinh quang, lợi ích cá nhân để thể hiện lòng trung thành với đội chủ sân Delle Alpi. Camoranesi cũng không ngoại lệ. Anh từng có thời gian bị mất vị trí ở đội tuyển quốc gia dưới thời HLV Roberto Donadoni. Chỉ đến khi tuyển Italia trải qua khởi đầu chậm chạp ở vòng loại EURO 2008, tiền vệ sinh năm 1976 mới được trở lại cống hiến cho Azzurri. Lần này, anh tiếp tục giúp những nhà vô địch thế giới tìm lại đúng con đường của mình.
Camoranesi có tên trong đội hình tham dự vòng chung kết cúp châu Âu trên đất Áo và Thụy Sĩ. Anh góp mặt trong 2 trận đầu tiên, nhưng không thể giúp đội quân thiên thanh tránh khỏi thất bại bẽ bàng 0-3 trước Hà Lan và kết quả hòa 1-1 đáng tiếc trước Romania.
Ở trận đấu cuối cùng của vòng bảng, Camoranesi được tung vào sân trong hiệp hai, giúp tuyển Italia đánh bại tuyển Pháp 2-0 và tiến vào tứ kết. Chạm trán Tây Ban Nha, người Italia có màn trình diễn hay nhất kể từ khi EURO 2008 khởi tranh. Đáng tiếc, đội quân của Roberto Donadoni phải nhận thất bại sau loạt luân lưu định mệnh.

Trở về Juventus, ở tuổi 32, Camoranesi bắt đầu có dấu hiệu tuổi tác. Những chấn thương liên tục đeo bám người nghệ sĩ đến từ Argentina cho đến tận năm 2010. Bất chấp điều đó, HLV Marcello Lippi vẫn tin tưởng vào kinh nghiệm và sự bền bỉ của cậu học trò. Camoranesi được triệu tập tham dự vòng chung kết World Cup 2010. Tuy nhiên, so với 4 năm trước, tập thể Azzurri lộ rõ dấu hiệu tuổi tác.
Tiền vệ đến từ Tandil cũng không ngoại lệ. Anh chỉ được vào sân từ băng ghế dự bị ở trận gặp Paraguay và New Zealand. Sự tự tin, mạnh mẽ vốn có của Camoranesi dần mất đi, thay thế bởi vẻ mặt khắc khổ, đen sạm như một vị tướng đang mệt mỏi sau nhiều năm chinh chiến. Camoranesi không được sử dụng ở trận gặp Slovakia. Trên băng ghế dự bị, anh bất lực nhìn các đồng đội đối mặt với sức trẻ của đối thủ. Trận thua 2-3 khiến nhà đương kim vô địch phải xách va li về nước ngay từ vòng bảng.
Cái kết viên mãn
Kết thúc kỳ World Cup ở Nam Phi, Camoranesi cũng nói lời chia tay Juventus sau 8 năm gắn bó. Anh nhận được sự quan tâm từ Birmingham City nhưng lại quyết định ký hợp đồng với VfB Stuttgart. Tuy nhiên, thời gian chơi bóng ở Đức của anh không kéo dài được bao lâu. Camoranesi thừa nhận mình không phù hợp với kế hoạch của “Thiên nga trắng” và hai bên chấp nhận đường ai nấy đi vào tháng 1/2011.
Ở tuổi 34, Camoranesi vẫn còn một mục tiêu, đó là tìm kiếm sự công nhận ở Primeira Division Argentina. Cuối cùng, anh đã làm được. Sau 74 lần ra sân trong màu áo Lanus và Racing Club trong 3 năm, Camoranesi quyết định khép lại sự nghiệp cầu thủ tuyệt vời của mình.

Hôm nay, Mauro Camoranesi sẽ thổi tắt 45 ngọn nến ở buổi tiệc sinh nhật của mình. Trong một khoảnh khắc lắng đọng, có thể anh sẽ hồi tưởng về sự nghiệp cầu thủ đầy vinh quang nhưng cũng không ít cay đắng. Camoranesi từng bị đánh giá thấp ở quê nhà, dành cả thanh xuân tươi đẹp nhất để cống hiến cho Juventus, nơi phần lớn thành tích cao quý nhất của anh bị tước đoạt bởi thảm họa Calciopoli. Tiền vệ người Tandil trở thành biểu tượng về lòng trung thành khi cùng “Lão phu nhân” xuống chơi ở Serie B. Đến khi được hít thở bầu không khí Serie A, Camoranesi không thể giành vinh quang bởi Inter Milan khi ấy quá mạnh.
Camoranesi nhiều lần được chạm tay vào những chiếc cúp. Tuy nhiên, bảng thành tích của anh trong những năm tháng ở châu Âu chỉ là 1 Scudetto, 2 Supercoppa Italiana, 1 World Cup và chức vô địch Serie B không hề mong muốn. Có lẽ, vinh quang lớn nhất của anh chính là tình cảm của người hâm mộ. Thật dễ dàng khi đưa ra quyết định rời Juventus vào năm 2006. Tuy nhiên, Camoranesi đã lựa chọn điều khó khăn hơn. Anh sẵn sàng hy sinh lợi ích cá nhân vì màu áo sọc đen trắng ở sân Delle Alpi, hành động ấy rất khó xuất hiện với bóng đá hiện đại.
(Lược dịch từ bài “How fate contrived to unfairly banish Mauro Camoranesi to the shadows” trên trang thesefootballtimes.co)