Lời thú nhận của Luciano: Eriberto có thực sự tồn tại?

Chievo

Họ gọi anh là Eriberto, nhưng tên thật của anh là Luciano Siqueira de Oliveira. Hai cái tên ấy đã tạo nên câu chuyện ly kỳ với bóng đá Italia vào đầu những năm 2000.

Mùa hè năm 1998, Eriberto rời quê nhà Brazil để sang Italia, cập bến Bologna. Hai năm sau, anh gia nhập Chievo Verona, trở thành một trong những nhân vật chính tại đội bóng quê hương nàng Giulietta. Eriberto cùng HLV Luigi Delneri đưa “Những chú lừa bay” thăng hạng Serie A, rồi cán đích ở vị trí thứ năm và giành vé dự UEFA Cup ngay trong mùa giải đầu tiên được hít thở bầu không khí tại giải VĐQG Italia.

Tuy nhiên, đến tháng 9/2002, rắc rối bắt đầu đến vơi Eriberto. Cầu thủ người Brazil thú nhận với cảnh sát rằng tên thật của mình là Luciano Siqueira de Oliveira, với năm sinh 1975; còn thông tin ghi trên hộ chiếu là Eriberto Coiceicao Silva, sinh năm 1979. Anh cho biết “Eriberto” là tên một người hàng xóm của mình, và bản thân phải khai gian 4 tuổi để được nhận vào CLB Palmeiras ở quê nhà. Sau nhiều năm dằn vặt, anh quyết định tự thú để đứa con mới chào đời được mang đúng họ.

Hệ quả, Luciano bị cấm nhập cảnh 6 tháng, “treo giò” 7 tháng (về sau được rút xuống còn 4 tháng) và nộp phạt 145.000 USD. Phong độ của anh cũng giảm sút sau biến cố này.

Hôm 30/10 vừa qua, Luciano đã có buổi trả lời phỏng vấn với CalcioMercato. Dưới đây là nội dung chính của cuộc phỏng vấn ấy.

Buy me a coffee

Mùa hè năm 2000, anh gia nhập Chievo Verona. Đây có phải là thương vụ chuyển nhượng làm thay đổi cuộc đời của anh?

“Ban lãnh đạo đã đưa tôi đến Chievo từ Bologna. Tôi cảm thấy mọi thứ hoàn toàn mới mẻ. Không ai nghĩ rằng chúng tôi có thể làm nên kỳ tích. Chính chúng tôi cũng không tin vào điều đó”.

Họ gọi đó là “Chievo của những điều kỳ diệu”. Đội bóng của anh đứng thứ năm tại Serie A và giành vé dự UEFA Cup. Vậy điều gì đã tạo nên sức mạnh cho cả tập thể?

“Chúng tôi có một HLV tuyệt vời như Luigi Delneri. Tôi được làm việc cùng ông ấy trong chuyến phiêu lưu tại Verona. Ông ấy có quyết tâm rất mạnh mẽ. Tôi cũng phải dành lời ngợi khen cho Giám đốc thể thao Giovanni Sartori và Chủ tịch Luca Campedelli, những người  đã tạo nên một đội hình hoàn hảo bằng cách chiêu mộ những cầu thủ như tôi. Mục tiêu của toàn đội khi ấy chỉ là trụ hạng”.

Anh còn nhớ ai trong đội hình Chievo vào giai đoạn đó?

Gần đây, Sergio Pellissier đã làm được điều tuyệt vời khi mang lại sức sống mới cho CLB. Một dịp nọ, cậu ấy tạo nên màn hội ngộ giữa những cầu thủ Chievo thuộc giai đoạn lịch sử đó. Chúng tôi cùng nhau ăn tối và kết nối lại với nhau. Trước đó, chúng tôi hầu như không nhớ đến nhau. Delneri cũng xuất hiện trong ngày hôm ấy và chọc ghẹo những gì tôi đã làm”.

Luciano
Luciano từng có 13 năm gắn bó với Chievo Verona. Ảnh: CalcioMercato.

Anh vừa nhắc đến HLV Delneri. Ông ấy là người như thế nào?

“Một người cầu toàn, thường bắt bạn làm một việc trong 10 lần hoặc nhiều hơn, cho đến khi bạn đáp ứng yêu cầu của ông ấy. Về mặt chiến thuật, điều đó hoàn toàn đúng đắn. Một số buổi tập dưới thời Delneri có giáo án cực nặng, đến mức nhiều cầu thủ ngày nay sẽ từ chối thực hiện”.

Nhưng sao nhiều người nói rằng Delneri lại không dễ gần và cực kỳ khó hiểu?

“Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn nói với nhau về điều đó. Song mọi chuyện không quá căng thẳng. Trong một số trận đấu, Delneri điền tên tôi và Manfredini vào hai cánh trong đội hình xuất phát. Tuy nhiên, chúng tôi lại tranh nhau chơi ở cánh xa cabin của ban huấn luyện. Cả hai đều không muốn đến gần Delneri, bởi ông ấy sẽ quan sát rất kỹ và quát mắng chúng tôi”.

Năm 2002, Lazio cố gắng có được anh. Nhưng anh lại bất ngờ biến mất và trở về Brazil. Điều gì đã xảy ra?

“Đó là khoảng thời gian đầy khó khăn, một quyết định sai lầm có thể làm ảnh hưởng đến cả cuộc đời. Trên thực tế, tôi đã ký hợp đồng với Lazio. Buổi lễ ra mắt dự kiến diễn ra sau đó 2 ngày. Thế nhưng, tôi đã làm điều mà các bạn đã biết”.

Tại sao anh lại thay đổi danh tính của mình?

“Tôi đưa ra quyết định ấy từ trước khi nghĩ đến chuyện gia nhập Palmeiras. Gia đình của tôi rất nghèo và tôi chỉ cố gắng tìm kiếm cơ hội đổi đời. Dù rất yêu bóng đá, nhưng tôi thừa nhận rằng bản thân chỉ muốn chơi bóng vì tiền. Suy nghĩ ấy thực sự sai lầm. Trong vài ngày tới, tôi sẽ bắt đầu đặt bút viết cuốn tự truyện về bản thân mình”.

Việc phải sống với thông tin cá nhân của người khác đã khiến anh gặp rắc rối lớn như thế nào?

“Luôn luôn và rất nhiều rắc rối đã xảy ra. Nhiều người tưởng tôi có cuộc sống bình yên. Nhưng thực tế, khi về nhà, tôi cảm thấy cô đơn. Khoảng thời gian đó thật tồi tệ, chỉ có gia đình tôi mới biết sự thật”.

Luciano
Luciano đến Bologna với ước mơ đổi đời.

Điều gì thôi thúc anh thú nhận tất cả mọi chuyện vào mùa hè năm 2002?

“Ngày tôi thoát khỏi gánh nặng, tôi như được tái sinh lần thứ hai. Tôi cảm thấy đó là thời điểm thích hợp để thừa nhận những gì mình đã làm. Chúa đã nói với tôi như vậy”.

Một đồng đội cũ của anh từng kể rằng trong trận giao hữu với PAOK, anh đã đổi áo đấu cho một Luciano khác. Điều đó có thật không?

“Đúng vậy. Anh ta cũng có tên là Luciano và yêu cầu tôi đổi áo vì cả hai chúng tôi đều là người Brazil”.

Nhưng “Eriberto” có tồn tại trên đời?

“Có. Anh ấy vẫn còn sống. Chúng tôi biết nhau sau khi cùng sống trong một thành phố. Có người đã khuyên chúng tôi nên đổi danh tính với nhau. Phần còn lại là lịch sử”.

Khi anh mang tên Eriberto, bạn bè trong lớp có chế nhạo rằng anh trông quá già so với họ không?

“Có chứ. Họ thường chế giễu tôi như thế, nhưng điều đó không làm tôi bận tâm”.

Luciano
6 tháng là không đủ để Luciano thích nghi với sơ đồ mới tại Inter Milan.

Anh đã bao giờ cảm thấy có lỗi với đồng đội và đối thủ vì hành vi của mình chưa?

“Điều này thì không, không bao giờ. Tôi không nghĩ mình đã lừa ai và cũng chưa làm điều sai trái với bất kỳ ai. Tôi có mặt trên sân vì tôi xứng đáng được như vậy và không hề thiếu tôn trọng đồng đội. Cuối cùng, tôi đã chơi bóng bên cạnh các cầu thủ ở cùng thời với mình. Tôi cũng phải nỗ lực để khỏe mạnh hơn và hoàn thành giáo án của ban huấn luyện”.

Anh bị cấm nhập cảnh 6 tháng, nhưng một số người đã nói rằng anh có nguy cơ phải ngồi tù cơ đấy!

“Không hề. Đừng phóng đại mọi chuyện lên. Điều này không đúng”.

Sau khi án phạt kết thúc, anh trở lại thi đấu. Từ mùa hè năm 2003 đến đầu năm 2004, anh có 5 lần ra sân trong màu áo Inter Milan. Trải nghiệm đó có gì thú vị?

“Mọi chuyện lẽ ra phải tốt đẹp hơn. Tôi đến Inter Milan khi đội bóng có sự thay đổi HLV. Hector Cuper bị sa thải, Alberto Zaccheroni đến thay thế. Tôi đã quen với sơ đồ 4-4-2 của Cuper và không thể thích ứng khi chuyển sang sơ đồ 3-5-2 của Zaccheroni. Song tôi vẫn rất vui khi được chơi bóng trong một tập thể mạnh mẽ”.

Chievo
Ngày 20/07 vừa qua, “những người muôn năm cũ” của Chievo Verona đã tề tựu về sân Payanini để thi đấu giao hữu trong khuôn khổ sự kiện “Chievo Is Back”.

Đến nay, anh có hối tiếc về điều gì không?

“Tôi tiếc vì chỉ ở Inter Milan có 6 tháng. Nếu tôi cố gắng trụ lại đến hết mùa giải, mọi chuyện có thể đã khác. Khi đó, Roberto Mancini thế chỗ Zaccheroni. Khi còn làm việc ở Lazio, Mancini từng muốn đưa tôi về sân Olimpico”.

Công việc hiện tại của anh là gì?

“Tôi đang sống ở Brazil, viết cuốn sách về cuộc đời của mình. Cuốn sách này sẽ được phát hành bằng tiếng Brazil rồi dịch sang tiếng Italia. Tôi cũng đã có bằng huấn luyện loại B của UEFA, đủ khả năng làm HLV tại Serie D hay dẫn dắt một đội Primavera nào đó như đã từng làm với Chievo. Thực sự, tôi muốn trở lại thế giới bóng đá, nhưng không phải với tư cách HLV. Có thể tôi sẽ làm tuyển trạch viên khu vực Brazil cho một đội bóng ở Italia”.

(Lược dịch từ bài “Quando Luciano diventò Eriberto, il racconto a CM: “Ho vissuto brutti momenti, mai sentito in colpa”” trên trang CalcioMercato).

Đặt mua tự truyện của Filippo Inzaghi tại đây

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Đăng nhập