Những lời chỉ trích, Paolo Rossi bất ngờ tỏa sáng, tiếng hét của Marco Tardelli và Italia vô địch. Đó là câu chuyện được viết nên trên đất Tây Ban Nha. Cho đến nay, cụm từ “Espana 82” vẫn in đậm trong ký ức của những người yêu mến bóng đá Italia.
Những bàn thắng của Paolo Rossi, tiếng hét của Marco Tardelli, sự phấn khích của Tổng thống Sandro Pertini, những câu nói của bình luận viên Nando Martellini và hàng triệu người dân Italia đổ ra đường. Xuyên suốt chiều dài lịch sử, Azzurri đã 4 lần vô địch thế giới. Nhưng trong đó, Espana 1982 đi vào trái tim của người Italia và chiếm một vị trí lớn hơn tất cả.
World Cup năm 1934 và 1938 không được nhiều người nhớ đến bởi giải đấu đang ở giai đoạn sơ khai, ít được để ý và lại còn bị ảnh hưởng bởi vấn đề chính trị. World Cup 2006 mang đến trọn niềm vui cho đất nước ven bờ Địa Trung Hải nhưng chỉ những người được chứng kiến và yêu bóng đá Italia thực sự mới cảm thấy hạnh phúc. Còn với World Cup 1982, tính sử thi vẫn còn nguyên vẹn dẫu giải đấu đã trôi qua được hơn 40 năm. Dù không được chứng kiến trực tiếp, thế hệ sau này vẫn cảm nhận được niềm tự hào về “những người hùng trên đất Tây Ban Nha”.
“Espana 1982” vẫn là chiến thắng ấn tượng. Trên thực tế, tuyển Italia vượt qua vòng bảng đầu tiên theo cách thiếu thuyết phục, khởi đầu tệ hại đến mức phải nhận vô vàn lời chỉ trích. Thế nhưng, giữa thời khắc khó khăn, đội quân Azzurri đã tìm được nguồn sức mạnh để tiến xa đến mức không ai có thể ngờ.

Những người “đáng bị đá vào mông”
World Cup 1982 có hai vòng bảng. Vòng đầu tiên quy tụ 24 đội, chia đều vào 6 bảng. Hai đội đứng đầu mỗi bảng sẽ tiến vào vòng hai. Tại đây, các đội được chia vào 4 bảng, mỗi bảng 3 đội và đội nhất bảng sẽ góp mặt ở bán kết. Mỗi trận thắng khi ấy được tính 2 điểm.
Ở vòng đầu tiên, tuyển Italia nằm chung bảng 1 với Peru, Cameroon và Ba Lan – đội đang sở hữu lứa cầu thủ ngôi sao gồm Wladyslaw Zmuda, Grzegorz Lato, Zbigniew Boniek. Trong trận ra quân, Azzurri chạm trán tuyển Ba Lan vào ngày 14/06, tại Vigo. Ngay lập tức, những điểm yếu của tập thể đang trong quá trình chuyển giao ngay lập tức lộ ra. Đội hình xuất phát được HLV Enzo Bearzot sử dụng gồm nhiều cầu thủ tấn công. Mặc dù vậy, toàn đội lại tập trung tạt cánh đánh đầu đầy bế tắc. Điểm nhấn đáng chú ý nhất nằm ở pha dứt điểm đưa bó chạm xà ngang của Marco Tardelli. Tuyển Italia tạo thế trận nhỉnh hơn đối thủ, nhưng bảng tỷ số vẫn là 0-0 cho đến khi tiếng còi mãn cuộc vang lên.
Sang trận thứ hai, Azzurri có thêm điểm số khi đối đầu với Peru. Bruno Conti thi đấu xuất sắc nhất trận, với bàn thắng mở tỷ số từ pha sút xa tuyệt vời ở phút 18. Khoảnh khắc ấy phần nào giải tỏa tâm lý cho đội tuyển từng hai lần vô địch thế giới. Thế nhưng toàn đội vẫn chơi không tốt trong phần còn lại, tạo ra quá ít cơ hội ghi bàn và cũng bỏ lỡ tất cả. Cuối cùng, Azzurri phải trả giá. Sau giờ nghỉ, tuyển Peru kiểm soát thế trận. Phút 83, đại diện Nam Mỹ tìm được bàn gỡ hòa. Từ tình huống phối hợp đá phạt, cú sút của Diaz do Collovati chạm chân một cầu thủ Italia rồi đổi hướng, khiến Dino Zoff bất lực.
1-1 là kết quả cuối cùng của trận này. Dư luận trong nước bắt đầu sục sôi, bởi màn trình diễn của thầy trò Bearzot không thể chấp nhận được. Sự chỉ trích tăng lên gấp nhiều lần. Chủ tịch Lega Serie A – Antonio Matarrese – gọi đội tuyển là tập hợp những người “đáng bị đá vào mông”. HLV Bearzot phải đứng mũi chịu sào. Nhiều người cho rằng những sự lựa chọn của ông mang tính “độc tài”.
Đối thủ của tuyển Italia ở lượt trận cuối cùng là tuyển Cameroon. Mệnh lệnh phải thắng được ban ra. Song để làm được điều đó, Azzurri phải xuyên thủng mành lưới được trấn giữ bởi Thomas N’Kono, thủ môn xuất sắc nhất châu Phi tính đến hiện tại. Đội quân thiên thanh cố gắng và mọi nỗ lực của họ cũng được đền đáp ở phút 60. Francesco Graziani đánh đầu vào góc xa, N’Kono trượt chân, không thể ngăn cản bóng đi vào lưới. Tỷ số là 1-0, người Italia thở phào.
Thế nhưng chỉ 1 phút sau, Gregoire M’Bida bất ngờ sút tung lưới Zoff từ cự ly gần, đưa trận đấu trở về vạch xuất phát. Cùng thời điểm ấy, tại sân Riazor, tuyển Ba Lan vùi dập đối thủ Peru đến 3-0. Kết quả này giúp tuyển Italia đi tiếp với vị trí nhì bảng. Tuy nhiên, toàn đội thi đấu trong sự nơm nớp lo sợ, bởi tuyển Cameroon cũng chỉ cần thêm 1 bàn nữa là sẽ chiếm lấy vị trí của thầy trò Bearzot.
Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, tuyển Italia tiến vào vòng bảng thứ hai. Tất nhiên, truyền thông và người hâm mộ không thể hài lòng. HLV Bearzot cũng cho rằng đây là kết quả may mắn. Ông thừa nhận khi trả lời phỏng vấn: “Chúng tôi bị gỡ hòa ngay sau khi mở tỷ số. Sau đó, toàn đội phải chịu sức ép đến tận phút cuối cùng”.

Tập thể gắn kết dần hình thành
Bước sang vòng bảng thứ hai, tuyển Italia rơi vào bảng C cùng đương kim vô địch Argentina và đội thống trị giải đấu Brazil. Giới chuyên môn dự đoán Azzurri sẽ về nước với 2 trận toàn thua. Phòng thay đồ cũng trở nên ngột ngạt, nội bộ bóng gió đả kích nhau và giữ thái độ giả tạo. Đặc biệt, những ngôi sao trên hàng công bị nói là thi đấu quá cá nhân.
Trên hết, HLV Bearzot phải đối mặt với áp lực lớn nhất. Chiến lược gia 55 tuổi bị chỉ trích vì các quyết định lựa chọn nhân sự đầy sai lầm, dẫn đến việc không thể tạo nên tập thể Azzurri đoàn kết. Một trong số những quyết định ấy là triệu tập Paolo Rossi, tiền đạo bị cấm thi đấu 2 năm do scandal dàn xếp tỷ số Totonero và mới chỉ trở lại thi đấu được 6 tháng. Bản thân Rossi vẫn chưa ghi được bàn thắng nào trên đất Tây Ban Nha.
Đứng trước tình hình đó, tuyển Italia quyết định đóng cửa với cánh báo chí. Người duy nhất được phép cung cấp thông tin cho giới truyền thông là đội trưởng Dino Zoff. Tuy nhiên, thủ môn 40 tuổi cũng rất kiệm lời. Bằng cách “tự cô lập mình”, tuyển Italia tập trung hoàn toàn cho các trận đấu. Dần dần, một tập thể đoàn kết đã được hình thành.
Ngày 29/06, Azzurri chạm trán đương kim vô địch Argentina trong trận đầu tiên của bảng C. Tỷ lệ đặt cược nghiêng hẳn về cửa Albiceleste giành chiến thắng. Đại diện Nam Mỹ khởi đầu giải đấu bằng thất bại trước tuyển Bỉ, nhưng đã lấy lại vị thế bằng 2 thắng lợi, lần lượt trước Hungary và El Salvador. Đội hình của họ gồm nhiều cầu thủ giàu kinh nghiệm và chàng trai 22 tuổi Diego Armando Maradona – người được xem là truyền nhân của Pele vào thời điểm ấy.
Để có kết quả tốt, Italia phải khóa chặt Maradona. Nhiệm vụ này được giao cho Claudio Gentile. “Cậu bé vàng” phải chịu sự áp sát đến nghẹt thở. Maradona ở đâu, Gentile ngay lập tức xuất hiện. Khi sao trẻ người Argentina chưa biết làm gì tiếp theo, hậu vệ của Juventus đã ngăn chặn, thậm chí làm điều đó theo cách thô bạo. Gentile duy trì sự tập trung trong suốt 90 phút. Màn so tài về trí lực giữa anh và Maradona cho đến nay vẫn được nhớ đến là khốc liệt nhất trong lịch sử bóng đá.

Sau này, Gentile kể lại với tờ La Repubblica: “Trước đó, tôi được yêu cầu kèm chặt Mario Kempes chứ không phải Diego Maradona. Nhưng trước trận đấu, Bearzot đến gặp tôi. Ông ấy khen ngợi tôi, rồi hỏi: ‘Cậu có muốn kèm Maradona không?’. Tôi nghĩ ông ấy chỉ nói đùa, nhưng cũng đáp lại: ‘Thưa thầy, điểm yếu của cậu ta ở đâu?’. Khi Bearzot rời khỏi phòng, tôi liền nghĩ: ‘Claudio ơi, cậu thật ngu ngốc’. Song tất cả đã quá muộn, tôi không thể chạy quanh thành phố và giải thích rằng ý của mình không phải vậy. Bearzot chắc chắn không đánh giá cao cách tôi đáp lại ông ấy. Do đó, tôi bắt đầu tự tìm hiểu và tin rằng mình có thể ngăn chặn chàng trai thiên tài của đối thủ”.
Sau khi nguồn cảm hứng Maradona bên phía tuyển Argentina bị phá hủy, trận đấu diễn ra đúng như những gì Bearzot đã dự đoán. Hai đội vẫn thường ăn miếng trả miếng, nhưng Azzurri làm tốt hơn đối thủ. Phút 57, Tardelli xâm nhập vòng cấm, nhận bóng từ Giancarlo Antognoni rồi tung cú sút chéo góc, khiến thủ môn Ubaldo Fillol bất lực. 1-0 cho tuyển Italia!
Đúng 10 phút sau, cách biệt được nhân đôi. Rossi dứt điểm, nhưng bị Fillol ngăn chặn. Ngay lập tức, Conti dẫn bóng đến sát đường biên ngang rồi trả ngược lại cho Antonio Cabrini. Đối mặt với khung thành vắng thủ môn, hậu vệ của Juventus dễ dàng mang về bàn thắng thứ hai cho Azzurri.
Về cuối trận, Daniel Passarella rút ngắn tỷ số xuống còn 1-2. Nhưng không giống như vòng bảng, tuyển Italia không để đối thủ gỡ hòa. Thầy trò Bearzot có lần đầu tiên được tận hưởng hương vị chiến thắng tại “Espana 82” và cơ hội vào bán kết bỗng chốc mở toang.
“Vị cứu tinh” Paolo Rossi bắt đầu tỏa sáng
Chiến thắng trước nhà đương kim vô địch giúp đội quân thiên thanh lấy lại sự tự tin và hy vọng tiếp tục chuyến phiêu lưu. Song có một vấn đề chưa được giải quyết: tiền đạo Rossi vẫn thi đấu ở mức dưới trung bình. Câu chuyện scandal Totonero liền bị đào lại. Nhiều người bất bình khi một cầu thủ mới trở lại sân cỏ chưa lâu lại có tên trong danh sách lên máy bay sang Tây Ban Nha cùng tuyển Italia. Đúng là Rossi đã tập luyện chăm chỉ trong thời gian bị “treo giò”. Sự nỗ lực của tiền đạo người Prato được ghi nhận, thể hiện qua việc thời hạn án phạt được rút từ 3 năm còn 2 năm. Tuy nhiên, tập luyện là một chuyện, còn thực chiến lại là chuyện khác.
“Chúng tôi thi đấu rất tệ trong giai đoạn chuẩn bị cho kỳ World Cup ấy” – Rossi kể lại với tờ Corriere della Sera – “Sau khi lệnh cấm hết hiệu lực, tôi được mọi người xem như vị cứu tinh cho nền bóng đá Italia. Áp lực rất lớn đè nặng lên vai của tôi và không được giải tỏa ngay cả khi tôi đánh đầu tung lưới Udinese vào ngày 2/5/1982 – thời điểm tôi có màn tái xuất. Tôi nghĩ mình đủ khả năng trở lại tuyển Italia. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Tôi vẫn chưa phải là chính tôi và sẽ cần thời gian để lấy lại phong độ tốt nhất. Song Bearzot vẫn trao cơ hội cho tôi. Ông ấy tin tôi có thể tìm lại cảm giác bóng nếu cố gắng hết sức”.
HLV Bearzot cũng hiểu rõ rằng cậu học trò chưa sẵn sàng. Tuy nhiên, ông cảm thấy Rossi là mẫu tiền đạo phù hợp cho tuyển Italia. Hai thầy trò gặp nhau tại Turin vài tháng trước ngày hội bóng đá thế giới. Bearzot quan sát Rossi tập luyện rất kỹ và nói với tiền đạo của Juventus rằng “cậu sẽ được triệu tập nếu giữ phong độ tốt trước thềm World Cup”. Vì Rossi, Bearzot thậm chí không điền tên Roberto Pruzzo vào danh sách hành quân đến Tây Ban Nha, dẫu cho tiền đạo của AS Roma đang là Cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất Serie A ở mùa giải 1980/81 và 1981/82.

Trong mắt nhiều người, HLV Bearzot đang thực hiện một canh bạc ẩn chứa đầy sự rủi ro nhưng không cần thiết. “Vị cứu tinh của bóng đá Italia” lại là một cầu đã không thi đấu suốt 2 năm chứ không phải người đang là Vua phá lưới Serie A sao? Thật khó tin, sao phải làm như vậy chứ?
“Tôi không cảm thấy buồn bởi bản thân không có mối quan hệ tốt với Bearzot. Tôi rất thân thiết với tất cả cầu thủ trong đội hình vô địch World Cup năm ấy, nhưng với Bearzot thì không”, Pruzzo tiết lộ lý do khiến mình không được lựa chọn khi trả lời Rai sau đó nhiều năm.
Ngày 5/7/1982, trận đấu được mong chờ nhất đã đến. Trên sân Sarria (Barcelona), tuyển Italia chạm trán tuyển Brazil. Trước đó, Selecao đã đánh bại tuyển Argentina 3-1. Xét theo hiệu số bàn thắng bại, đại diện Nam Mỹ chỉ cần kết quả hòa trước Azzurri là đủ để vào bán kết.
Ngược lại, tuyển Italia buộc phải giành chiến thắng. Song nhiệm vụ ấy không hề dễ dàng. Ở Brazil, nhiều người gọi đây là “đội hình Selecao mạnh nhất mọi thời đại”, thậm chí còn hơn cả thế hệ của Garrincha, Vava, Pele hay những nhà vô địch World Cup 1970. Chỉ riêng hàng tiền vệ, tuyển Brazil đã sở hữu bộ tứ ngôi sao gồm Toninho Cerezo, Zico, Paulo Falcao và Socrates. Hơn nữa, những ngôi sao dưới bàn tay của HLV Tele Santana còn gắn kết với nhau như khi thi đấu ở cùng một CLB. Họ sử dụng lối chơi gồm những đường chuyền ngắn trong phạm vi hẹp ở tốc độ cao. Vì vậy, tuyển Italia bị đánh giá là quá nhỏ bé so với đại diện Nam Mỹ.
Thế nhưng bất ngờ đã xuất hiện tại Barcelona. Chỉ 5 phút sau khi tiếng còi khai cuộc vang lên, Rossi – cái tên bị chỉ trích nhiều nhất bên phía Azzurri – đã mở tỷ số. Từ quả tạt bên cánh trái của Cabrini, Rossi thoát khỏi sự truy cản của đối thủ và tung cú đánh đầu, khiến thủ môn Valdir Peres bất lực. Điều đáng ngạc nhiên ấy đã xảy ra, khiến ngay cả nhiều cầu thủ Italia cũng không tin rằng đội tuyển của mình đang dẫn trước.
Mặc dù vậy, tuyển Brazil không hề nao núng. Chỉ 7 phút sau, Selecao đã tìm được bàn gỡ. Zico chuyền bóng để Socrates thoát xuống, dứt điểm sắc lẹm, không cho Zoff cơ hội cản phá. Những bàn thắng sớm càng làm trận đấu trở nên sôi nổi, với hàng loạt pha tấn công đẹp mắt ở tốc độ cao. Đội quân của HLV Santana gây nhiều sóng gió về phía khung thành tuyển Italia. Thế nhưng, Azzurri lại tiếp tục vượt lên. Phút 25, Rossi một lần nữa lên tiếng. Tận dụng quả chuyền lỗi cảu Cerezo, tiền đạo 25 tuổi dẫn bóng rồi vung chân dứt điểm. 2-1 cho tuyển Italia.
Azzurri dần lấy lại thế trận một cách tuyệt vời. Song khi trận đấu trôi qua được nửa giờ, đội quân thiên thanh phải chịu tổn thất từ Fulvio Collovati – một trong những hậu vệ xuất sắc nhất giải đấu. Cầu thủ 25 tuổi dính chấn thương, HLV Bearzot liền quyết định thực hiện một canh bạc khác, khi đưa chàng trai 18 tuổi Giuseppe Bergomi vào sân. Hậu vệ thuộc biên chế Inter Milan đã biết cách để đáp lại niềm tin trong trận đấu lớn nhất đời cầu thủ của mình.
“Khi thầy Bearzot nói: ‘Khởi động đi, chàng trai’, tôi cảm thấy sức nóng tăng lên đến 40 độ. Tôi phải kèm chặt Serginho trong trận đấu có lẽ là quan trọng nhất lịch sử tuyển Italia tính tới thời điểm ấy. Brazil trong những năm tháng đó thực sự rất mạnh”, Bergomi kể lại với Radio Kiss Kiss.
Sang hiệp hai, tuyển Brazil gây sức ép nghẹt thở, trong khi Italia chờ đợi cơ hội để phản công. Phút 68, bức tường phòng ngự của Azzurri bị xuyên thủng lần thứ hai. Junior dẫn bóng từ cánh trái rồi tỉa nhẹ nhàng cho Falcao. Tardelli, Gaetano Scirea và Cabrini hoàn toàn mất phương hướng, để lộ khoảng trống trước vòng cấm cho Falcao thoải mái dứt điểm. Cú sút mạnh khẽ chạm vào chân Bergomi, khiến Zoff không thể ngăn cản. Tỷ số trận đấu về lại vạch xuất phát, nhưng tuyển Italia đang gặp bất lợi.

Trận đấu chỉ còn hơn 20 phút và đội quân của HLV Bearzot đứng trước viễn cảnh phải xách va li về nước. Thế nhưng thật khó tin, vào phút 74, Rossi tiếp tục tỏa sáng. Cú sút của Tardelli vô tình đưa bóng đến chân tiền đạo mang áo số 20 và thật khó để thủ môn Valdir Peres cản phá pha ra chân nhanh như cắt ngay trên vạch 5m50.
Lần này, tuyển Brazil không thể lật ngược tình thế. Azzurri thậm chí còn làm tung lưới đối thủ thêm một lần trước khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, nhưng bàn thắng của Antognoni không được công nhận vì lỗi việt vị. Tuyển Italia tiến vào bán kết, trong khi thế hệ cầu thủ xuất chúng của bóng đá Brazil phải rời giải theo cách mà truyền thông vẫn gọi là “Bi kịch của Sarria”.
Thời khắc lịch sử gọi tên Italia
Ngày 8/7/1982, tuyển Italia tái ngộ tuyển Ba Lan, đối thủ của họ ở trận ra quân. Tuy nhiên, màn tái đấu này hứa hẹn căng thẳng hơn rất nhiều, bởi mang tính chất quyết định tấm vé góp mặt ở chung kết. So với màn so tài trước đó gần một tháng, điều dễ cảm nhận nhất đó là niềm tin của người hâm mộ đã quay trở lại. Các tifosi không chỉ nghĩ về về trận đấu cuối cùng của giải, mà còn mơ về chức vô địch. Tất cả như một phép màu, nhưng hoàn toàn có cơ sở. Bây giờ, họ có thể đặt ngôi sao hy vọng vào Paolo Rossi – người vừa trải qua trận đấu hay nhất sự nghiệp.
Tuyển Ba Lan vào đến bán kết nhưng đã dở bài qua từng trận đấu và không còn đáng sợ như trước. Trong khi đó, tuyển Italia chơi bóng như một khối gắn kết, đầy kỹ thuật và giàu tốc độ. Cuối cùng, hai bàn thắng chia đều trong mỗi hiệp của Rossi đã khiến “những chú đại bàng trắng” phải dừng hành trình trên đất Tây Ban Nha để cất cánh bay về nước. Với cá nhân tiền đạo người Prato, anh chỉ cần đúng 2 trận để vươn lên, trở thành đồng Vua phá lưới của giải đấu cùng với Karl-Heinz Rummenigge (tuyển Tây Đức). Trong gần 200 phút, anh đã khiến những kẻ từ gièm pha, chê bai phải im lặng. Và khi bước vào trận đấu cuối cùng, các tifosi đã trao niềm tin tuyệt đối vào một Rossi sung sức nhất từ đầu giải, người từng được đánh giá là “vị cứu tinh của bóng đá Italia”.
8h00 tối ngày 11 tháng 07 năm 1982, tuyển Italia chạm trán tuyển Tây Đức trong trận chung kết trên sân Santiago Bernabeu (thủ đô Madrid). Azzurri nắm lợi thế về mặt thể lực bởi đội quân của HLV Jupp Derwall vừa trải qua trận bán kết căng thẳng với tuyển Pháp và chỉ giành vé vào trận tranh ngôi vương sau loạt penalty cân não. Dẫu vậy, để giành chiến thắng, thầy trò Bearzot phải vượt qua những nhà vô địch như Harald Anton Schumacher, Paul Breitner, Pierre Littbarski và đặc biệt là Rummenigge.

Tuyển Italia nhập cuộc đầy mạnh mẽ. Song ngay từ phút thứ 7, họ đã mất Francesco Graziani vì chấn thương. Alessandro Altobelli vào sân nhưng mang đến nhiều lo ngại bởi tiền đạo này mới chỉ chơi 30 phút xuyên suốt 6 trận đã qua. HLV Bearzot không còn cầu thủ quan trọng trên hàng công, nhưng tuyển Italia vẫn thi đấu rất khó chịu và lấn lướt đối thủ. Bước ngoặt đến ở phút 25, Hans-Peter Briegel phạm lỗi trong vòng cấm với Bruno Conti, trọng tài Arnaldo Coelho không chút nghi ngờ và liền chỉ tay vào chấm phạt đền.
Theo kế hoạch ban đầu, Antognoni sẽ nhận nhiệm vụ thực hiện những quả phạt đền. Tuy nhiên, cầu thủ mang áo số 9 không có phong độ tốt và bị đẩy lên ghế dự bị. Cabrini sẽ làm thay nhiệm vụ này. Song cú sút bằng chân trái của anh không đưa bóng đi vào lưới. Tỷ số vẫn là 0-0.
“Khi tôi bắt đầu chạy, Rossi đứng ở đằng sau và hỏi tôi có thực sự muốn đá quả này không. Điều đó khiến tôi phân tâm và mắc sai lầm”, cựu hậu vệ Juventus kể lại.
Tuyển Italia tiếp tục bỏ lỡ những cơ hội ngon ăn nhất, nhưng rồi điều gì phải đến cũng đã đến. Sang hiệp hai, Azzurri chiếm ưu thế hoàn toàn và bàn thắng mở tỷ số đến ở phút 57. Người điền tên mình lên bảng điện tử chính là Rossi.
Đoàn quân của Bearzot tiếp tục chiến đấu đầy nhiệt huyết. Phút 69, Tardelli với cú sút chân trái tuyệt vời nơi rìa vòng cấm, đã hạ gục Schumacher để nâng tỷ số lên 2-0. Màn ăn mừng của anh sau này đã đi vào lịch sử với tên gọi “The Scream”, trở thành một trong những hình ảnh mang tính biểu tượng của bóng đá thế giới.

“Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình vào thời điểm ấy. Tất cả hoàn toàn vô thức. Tiếng thét, bàn thắng và chức vô địch ngày hôm ấy chính là biểu tượng cho sự hồi sinh của đất nước Italia, sau những năm tháng chìm trong khủng bố, chết chóc và bê bối. Thể thao hay bất kỳ lĩnh vực nào đều thể hiện điều đó”, Tardelli trả lời trong cuộc trả lời phỏng vấn với Huffington Post vào năm 2020.
Phút 81, Altobelli mang về bàn thắng thứ ba cho tuyển Italia. Pha lập công của Breitner 2 phút sau đó chỉ còn mang tính chất danh dự. Tiếng còi mãn cuộc vang lên, hàng triệu người Italia đổ ra đường. Nơi cabin, BLV Nando Martellini như muốn tắt tiếng trong khoảnh khắc cuối cùng:
“Bóng vào trung lộ cho Muller. Scirea cản phá. Bergomi, Gentile… hết giờ! Italia campione del mondo! Italia campione del mondo! Italia campione del mondo!”
(Lược dịch từ bài “Le critiche, Rossi, l’urlo di Tardelli e il trionfo: la cavalcata dell’Italia a Spagna ’82” trên tờ Goal).
BÀI VIẾT KHÁC ⭢
Ricardo Rodriguez: “Tôi bị Gattuso cho ăn tát vài lần”
Ngày 28/4/2004 – Lần cuối cùng Roberto Baggio khoác áo tuyển Italia
Luciano Spalletti: “Tôi phải chịu trách nhiệm, xin đừng thương hại tôi”
Marcos Evangelista Cafu: “Chiếc Pendolino vĩnh cửu” nơi hành lang phải
Roberto Baggio: “Tôi từng thấy xấu hổ khi cầm phong bì tiền lương”
Buổi họp báo đặc biệt với Donnarumma
Federico Chiesa nhớ tuyển Italia rất nhiều
Francesco Totti: “Chỉ cần AS Roma gọi, tôi sẽ lại xỏ giày ra sân!”