Trong buổi trả lời phỏng vấn với Cronache di Spogliatoio mới đây, Francesco Totti có dịp hoài niệm về World Cup 2006 và tình yêu với AS Roma. Đây cũng là hai từ khóa chính mỗi khi người hâm mộ nhớ về “Hoàng tử thành Roma”. Bây giờ, mời các bạn đọc những lời chia sẻ của anh.
World Cup 2006 và quả penalty định mệnh
“Đối với tôi, đó là một kỳ World Cup đầy rủi ro. Khoảng 3-4 tháng trước giải đấu, tôi dính chấn thương mắt cá rất nặng. Nguy cơ lỡ hẹn với ngày hội bóng đá lớn dần qua từng ngày. Nhưng với ý chí, quyết tâm, sự khích lệ từ HLV và các đồng đội, tôi đã cố gắng hết sức, dốc toàn lực để có mặt trong danh sách 23 cầu thủ đại diện cho tuyển Italia tranh tài trên đất Đức”.
“Tôi không nói rằng quả penalty trong trận gặp tuyển Australia đã đưa chúng tôi lên đỉnh vinh quang. Nhưng chính sau tình huống ấy, toàn đội mới thực sự nói với nhau: ‘Chúng ta sẽ đi cuối hành trình’. Đó là một trận đấu khá đặc biệt, chúng tôi chỉ còn 10 người sau khi Marco Materazzi bị truất quyền thi đấu. Nếu phải bước vào hiệp phụ, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì Australia là một đội tuyển rất gắn kết bà sở hữu nhiều cầu thủ chất lượng. Quả bóng khi đó như một tảng đá nặng trĩu. Nhưng sau khi ghi bàn, chúng tôi hiểu rằng mình có thể vô địch World Cup. Tôi còn nhớ mình đã chạy một quãng đường chỉ 70 mét nhưng tưởng như vô tận để tiến đến chấm phạt đền. Tôi đã nghĩ: ‘Hay là mình bấm bóng kiểu Panenka nhỉ?’ Nhưng rồi lại tự nhủ: ‘Thôi bỏ đi.’ Tôi cứ tự nói chuyện với chính mình như một kẻ điên, cố tìm câu trả lời mà chẳng thể nào có được. Thủ môn của đối thủ rất cao lớn, gần như che kín khung thành. Đứng trước mặt cậu ấy, tôi lại nghĩ: ‘Cứ sút như bình thường đi, thật mạnh và đưa bóng lên cao. Kết quả thế nào thì tính sau.’ Và phải nói rằng, mọi chuyện đã diễn ra một cách hoàn hảo”.

“Nếu phải sút penalty thêm một lần nữa ở giải đấu ấy, tôi sẽ thực hiện giống hệt tình huống khi gặp tuyển Australia. Thú thực, ở trận chung kết, tôi đã thở phào nhẹ nhõm vì không phải sút penalty. Đôi khi, bớt đi một áp lực cũng là điều tốt. Nhưng nếu còn trên sân, tôi chắc chắn sẽ thực hiện và đá theo cách quen thuộc”.
“Gần 20 năm đã trôi qua nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng còn tổ chức những bữa tối cùng nhau nữa. Đó là những khoảnh khắc không thể nào quên. Chúng tôi gắn bó với nhau mãi mãi kể từ sau giải đấu ấy, thậm chí vẫn còn giữ nhóm chat chung. Nhưng tốt nhất là không nên tham gia quá nhiều vào nhóm chat này. Phần lớn các cầu thủ ngày xưa giờ đã là HLV, nhưng vẫn đủ rảnh rỗi để nhắn tin, trêu chọc lẫn nhau. Toàn đội Italia năm 2006 đều có mặt trong nhóm chat ấy. À, trừ thầy Marcello Lippi”.
“Chỉ cần AS Roma gọi, tôi sẽ xỏ giày ra sân!”
“Trong một buổi gặp gỡ với vài người trong giới bóng đá, một cựu đồng đội – người tôi từng sát cánh trong quá khứ – đã đùa rằng liệu tôi có thể xỏ giày ra sân và giúp cậu ấy một tay không. Bằng tất cả tình cảm, tôi nói với cậu ấy rằng tôi rất quý cậu ấy, nhưng bản thân tôi không còn trẻ nữa. Tuy nhiên, cậu ấy khiêu khích tôi, bảo rằng tôi có thể tái xuất sân cỏ chỉ sau 2-3 tháng tập luyện. Những lời của cậu ấy đã khơi dậy điều gì đó bên trong tôi, khiến tôi quyết định trở lại tập luyện. Tôi cảm thấy ổn, không gặp vấn đề thể chất nào, và cơ thể cũng phản ứng rất tốt. Đến lúc một thời điểm, tôi chủ động gọi lại cho cậu ấy: ‘Này cậu! Tôi thấy ổn, nhưng cần thêm một tháng để thật sự sẵn sàng’. Cậu ấy trấn an tôi, nói rằng sẽ chờ tôi”.
“Sau đó, tôi dừng lại và suy ngẫm. Tôi đã từng có cơ hội tái xuất sân cỏ, nhưng không chấp nhận lời đề nghị từ các đội bóng khác. Vậy nên chơi chỉ vỏn vẹn 6 tháng ở một CLB không phải AS Roma dường như không phải lựa chọn đúng đắn. Việc gắn bó trọn vẹn với một màu áo là điều hiếm có trong thế giới bóng đá. Tôi nghĩ rất ít người làm được, có lẽ chỉ mình tôi và Paolo Maldini”.

“Tôi đã trao đổi với những người thân cận nhất. Và vì tôn trọng sự nghiệp của mình, tôi quyết định không tiếp tục làm cầu thủ nữa. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là tôi đã nhận lời người đồng đội của mình rồi, và thực sự ý tưởng ấy rất hấp dẫn. Nhìn vào tình hình hiện tại, tôi biết mình vẫn có thể tạo ra khác biệt, hòa nhập vào tập thể và giúp đỡ các cầu thủ trẻ”.
“Tôi chưa bao giờ tiết lộ tên đội bóng vì tôn trọng HLV và CLB. Giờ thì thôi, nếu nói nữa, tôi lại trở nên lố bịch trong mắt mọi người… Nhưng tất nhiên, nếu AS Roma gọi, tôi sẽ cân nhắc đấy!” (cười).
(Lược dịch từ bài “Totti: ‘È mancato davvero poco per tornare a giocare. Se mi chiamasse la Roma un pensiero ce lo farei…'” trên trang CalcioMercato).
BÀI VIẾT KHÁC ⭢
TƯỜNG THUẬT: HLV Gennaro Gattuso họp báo ra mắt tuyển Italia
Cristian Chivu: “Tôi luôn sống với tinh thần Interismo!”
Ricardo Rodriguez: “Tôi bị Gattuso cho ăn tát vài lần”
Ngày 28/4/2004 – Lần cuối cùng Roberto Baggio khoác áo tuyển Italia
Luciano Spalletti: “Tôi phải chịu trách nhiệm, xin đừng thương hại tôi”
Marcos Evangelista Cafu: “Chiếc Pendolino vĩnh cửu” nơi hành lang phải
Roberto Baggio: “Tôi từng thấy xấu hổ khi cầm phong bì tiền lương”
Buổi họp báo đặc biệt với Donnarumma