Bây giờ, Parma lại đang phải đối mặt với cánh cửa quay trở về Serie B. Khi mùa giải mới bắt đầu, ít ai có thể ngờ rằng đội bóng xứ Emilia-Romagna lại sa sút như lúc này. Những người yêu mến Parma đang nghĩ gì? Không ai biết. Nhưng trong thoáng chốc, liệu họ còn nhớ đến mối tình chung thủy kéo dài hơn một thập kỷ của Alessandro Lucarelli với đội chủ sân Ennio Tardini?
Khi con tàu chìm nghỉm, người thuyền trưởng sẽ là người đầu tiên than khóc rồi lặng lẽ rời bỏ các đồng đội, hay là người cuối cùng còn ở lại, nỗ lực và không màng đến sinh mệnh của mình? Vì lợi ích cá nhân, sẽ có không ít người người chọn cách thứ nhất, để cứu lấy cuộc sống, niềm tin vào sự nghiệp. Song, Alessandro Lucarelli không làm như vậy. Anh đã lựa chọn cách thứ hai, ở lại chiến đấu, giữ niềm tin vào sự phục sinh của cả một tập thể, từ khi con tàu bắt đầu chìm cho đến khi chìm hẳn. Và khi tất cả dần bỏ rơi con tàu, anh là người cuối cùng, nhưng vẫn không chịu ra đi.

Tình yêu của Lucarelli với Parma đến rất muộn. Anh gia nhập đội bóng xứ Emilia-Romagna vào năm 2008, khi đã 30 tuổi. Song, trong suốt một thập kỷ gắn bó với sự nghiệp cầu thủ, tình yêu ấy luôn nồng nàn, đầy mạnh mẽ, gắn chặt đến mức không thể xa rời nhau. Năm 2015, ở tuổi 37, người đội trưởng ấy vẫn cống hiến, hi vọng rằng chút sức lực cuối cùng của mình có thể làm sống lại tinh thần của đội bóng, ở đáy sâu vực thẳm đầy u tối.
Đã có thời điểm, Parma không thể thi đấu các trận sân khách vì thiếu phương tiện di chuyển. Các cầu thủ cũng không muốn ra sân vì đã bị nợ lương quá lâu. Lucarelli, bằng tinh thần của một người đội trưởng, đã đứng ra kêu gọi các đồng đội chiến đấu. “Nếu không có xe bus để đi Genoa, chúng tôi sẽ tập hợp năm, sáu chiếc xe riêng để đi cùng nhau. Chúng tôi đã chuẩn bị để tự chi trả chi phí chuyến đi.”

Nhiệt huyết của anh đã thôi thúc các đồng đội tiến lên. Parma vùng vẫy đầy mạnh mẽ, bắt đầu từ trận hòa AS Roma, và thăng hoa tột đỉnh khi giành chiến thắng trước đội đầu bảng Juventus. Nhưng tất cả vẫn không đủ. Parma không thể thoát khỏi việc phải xuống hạng.
Đau đớn hơn, khi đội quân thập tự cũng không còn hiện diện tại Serie B. Những khoản nợ khổng lồ đã khiến Parma buộc phải tuyên bố phá sản. Sân Ennio Tardini vắng bóng người. Giới thượng tầng cũng không còn ai ở lại. Các cầu thủ được tự do tìm bến đỗ mới. Jose Mauri, người ghi bàn hạ sát Juventus, đã đến với AC Milan. Antonio Nocerino cũng quay trở lại San Siro. Mattia Cassani đã được nhiều đội bóng Serie B dõi theo. Ngay cả Hernan Crespo, huyền thoại của đội bóng, sau đó cũng đã rời đội trẻ Parma để làm huấn luyện viên trưởng của Modena. Chỉ có Alessandro Lucarelli là vẫn ở lại, với một nỗi cô đơn, hoang tàn, nhưng niềm tin thì bất diệt.

Ở tuổi 37, Luca Toni đang hạnh phúc ở Hellas Verona. Antonio Di Natale cũng đang cháy những khoảnh khắc cuối cùng ở Udinese. Miroslav Klose được tận hưởng niềm vui ngọt ngào, khi cùng Lazio giành quyền tham dự UEFA Championsleague. Francessco Totti là ông hoàng tại AS Roma. Maccarone, Abbiatti, Buffon vẫn đang lặng lẽ đóng góp cho đội bóng mà họ khoác áo. Alessandro Lucarelli không đạt đến đẳng cấp ấy, nhưng anh thừa sức để khoác áo một đội bóng ở Serie B, hoặc những tân binh của Serie A như Carpi, Bologna hay Frosinone. Song, cuối cùng, chiến binh thập tự ấy đã quyết định ở lại nơi mà con tim mình thuộc về.
Tại Ennio Tardini, anh tìm được tình yêu, có một niềm tin bất diệt vào một ngày người yêu của mình hồi sinh. Mặc dù đang ở trong khung cảnh đã hoang tàn, nhưng người dân xứ Emilia-Romagna vẫn không quay lưng lại với anh, với Parma. Chia sẻ trước truyền thông vào năm 2015, Alessandro Lucarelli đã cho cả thế giới thấy được tình yêu của mình dành cho Parma là lớn đến thế nào bằng lời tuyên bố: “Tôi sẽ ở lại đây và chiến đấu cùng đội bóng tại Serie D. Parma cần phải gầy dựng lại từ đầu và đó là lý do tôi muốn ở lại.”

Và anh đã thành công. Sau cơn bĩ cực đã đến ngày thái lai. Sau ba năm thi đấu với cái tên mới là Parma Calcio 1913, đội quân thập tự đã thăng liền ba hạng để được hít thở bầu không khí Serie A. Trong ngày vui của đội bóng xứ Emilia-Romagna, Alessandro Lucarelli đã òa khóc trước các ông kính máy quay: “Tôi có một lời hứa: đưa Parma trở lại Serie A và tôi đã làm được. Đây là điều không thể tin được! Không ai có thể tin chúng tôi lại có trận chung kết như vậy, ngay cả trong giấc mơ điên rồ nhất của tôi.”

Trở lại Serie A, đội chủ sân Ennio Tardini thường thi đấu rất thăng hoa trong giai đoạn lượt đi. Những Gervinho, Andreas Cornelius, Dejan Kulusevski… sẵn sàng gieo ác mộng cho những đội bóng lớn. Thế nhưng, sau đó, khi cảm thấy đã đủ điểm để trụ hạng, Parma lại sa sút đến thảm hại. Bây giờ, tình cảnh của đội bóng đang trở nên rất khó khăn. Từ cuối mùa giải 2019-2020, huấn luyện viên Roberto D’Aversa muốn ban lãnh đạo đầu tư mạnh mẽ để hướng đến những mục tiêu cao hơn.
Song, ý tưởng ấy đã không được duyệt và vị thuyền trưởng tài ba đã cùng với Giám đốc thể thao Daniele Faggiano rời khỏi xứ Emilia-Romagna. Fabio Liverani được lựa chọn để thay thế nhưng đã mang đến nỗi thất vọng to lớn. Parma ngày càng tệ hại và chìm xuống khu vực đáy bảng xếp hạng trong suốt thời gian dài. Đầu năm 2021, ban lãnh đạo đội bóng đã sửa sai, đưa Roberto D’Aversa quay trở lại. Mặc dù vậy, khi kế hoạch phát triển trong tương lai vẫn còn mập mờ, vị tướng trẻ tài năng bậc nhất Serie A cũng khó lòng giúp đội quân thập tự thoát khỏi khủng hoảng.

Alessandro Lucarelli vào lúc này đang là Phó Giám đốc thể thao của Parma Calcio 1913. Khi ngọn lửa tình yêu vẫn còn, anh sẽ cảm thấy rất đau lòng khi chứng kiến đội bóng của mình sa sút. Tuy nhiên, điều Parma đang cần không chỉ là tình yêu, mà còn là những lời hứa hẹn đi kèm với niềm tin về một tương lai tươi sáng. Điều đó rất khó xuất hiện, khi mà cả thế giới cũng đang gặp khó khăn do đại dịch toàn cầu.

Vào cuối mùa giải, nếu Parma Calcio 1913 xuống hạng, Roberto D’Aversa rất có thể sẽ lại rời đi. Gervinho vốn đã có nhiều mâu thuẫn tại Ennio Tardini, cũng không muốn ở lại với con tàu đắm. Juraj Kucka đang được Genoa quan tâm. Luigi Sepe, Roberto Inglese cũng muốn đến một đội bóng khác để được chơi ở Serie A. Andrea Conti sẽ trở về AC Milan do Parma không đủ tài chính. Trên thượng tầng, Alessandro Lucarelli sẽ tiếp tục cảm thấy cô đơn bên cạnh những ông chủ ngoại quốc. Sau tất cả, với Parma, chỉ tình yêu thôi là chưa đủ…