“Maremoto”, “Ronaldo Nhật Bản”… đó là những mỹ từ được người hâm mộ Catania dùng để nói về Takayuki Morimoto. Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã 10 năm trôi qua kể từ ngày anh chia tay Serie A.
Mùa giải điên rồ bắt đầu ở trại huấn luyện ở Feldkirchen, Áo. Vào ngày nọ, có một đoàn ô tô đến, xếp thành hàng dài và yên tĩnh. Chuyến xe ấy không chở người hâm mộ Catania, mà dành cho các nhà báo đến theo dõi cái tên mới nhất gia nhập đội bóng xứ đảo Sicilia. Một thanh niên 18 tuổi không chút tiếng tăm đến từ Nhật Bản. Anh tên là Takayuki Morimoto.
Vậy Morimoto là ai? Vâng, đó là cầu thủ trẻ nhất từng ghi bàn trong lịch sử J-League, giải VĐQG hàng đầu Nhật Bản. Tuy nhiên, thông tin ấy chưa đủ làm người hâm mộ Catania cảm thấy ấn tượng, xua tan nỗi hoài nghi. Họ bật cười, cho rằng đây là thương vụ sai lầm và chàng trai kia sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Nhận định ấy còn tiếp diễn trong vài ngày, cho đến trước khi trận giao hữu đầu tiên của Rossazzurri bắt đầu. Morimoto chỉ cần 10 phút để chinh phục hàng trăm khán giả đến Feldkirchen. Nhìn chàng trai xứ mặt trời mọc nhảy múa trên sân, nhiều người cất tiếng… chửi thề. Họ không tin vào những gì mình được chứng kiến. Morimoto không phải là bản hợp đồng thương mại, mà là một viên kim cương thô đang chờ được mài giũa ở môi trường Serie A.
Ma thuật từ Nhật Bản
Sau màn thể hiện ấn tượng trên đất Áo, Morimoto được kỳ vọng sẽ tạo nên làn gió mới ở đảo Sicilia. Song điều đó không sớm xảy ra. Đến khi bước sang năm mới, anh thường xuyên bị gạch tên khỏi danh sách đăng ký thi đấu và chỉ có 3 lần góp mặt trên băng ghế dự bị.
Phải đến ngày 28/1/2007, Morimoto mới có màn ra mắt Serie A. Catania làm khách tại sân Atleti Azzurri d’Italia của Atalanta. Phút 84, Rossazzurri đang bị dẫn 0-1, Morimoto được tung vào sân, thay cho Fabio Caserta. Tuy nhiên, chỉ 4 phút sau, anh trực tiếp mang về bàn thắng gỡ hòa 1-1. Số ít các tifosi xứ đảo hò reo. Dưới sân, chàng trai người Nhật Bản không tin vào điều mình vừa làm được. Hai tay anh ôm lấy mái đầu không sợi tóc, nét mặt như muốn bật khóc vì niềm hạnh phúc vỡ òa.

Bàn thắng ấy giúp Catania giành lại 1 điểm ở Bergamo, nhưng Morimoto vẫn không được trọng dụng. Trong phần còn lại của mùa giải, anh có thêm 4 lần ra sân với tổng thời gian là… 55 phút. Kể từ ngày 11/3/2007, anh tiếp tục nằm ngoài danh sách đăng ký thi đấu. Song điều đó không thể làm chàng trai mang dòng máu chiến binh samurai nản chí. Anh vẫn nỗ lực tập luyện và chờ đợi cơ hội để tỏa sáng.
Sang mùa giải 2007/08, Morimoto có nhiều cơ hội ra sân hơn dù anh chưa phải là sự lựa chọn hàng đầu trong đội hình của Silvio Baldini hay Walter Zenga. Mỗi khi được khoác áo Catania, anh đều ít nhiều để lại dấu ấn. Ngày 26/8/2007, trong loạt trận mở màn Serie A, đội bóng xứ đảo hành quân đến Ennio Tardini để gặp Parma. Morimoto có lần đầu tiên được điền tên vào đội hình xuất phát, thi đấu bên cạnh Gionatha Spinesi. Kết quả, anh đóng góp 1 bàn thắng và 1 kiến tạo, giúp Catania cầm hòa đội chủ nhà 2-2 trước khi trở về Sicilia.
Ngày 30/1/2008, Catania tiếp Udinese trên sân nhà Angelo Massimino ở trận tứ kết lượt về Coppa Italia. Kịch bản tương tự ở Atleti Azzurri d’Italia trước đó một năm diễn ra. Phút 81, Morimoto được tung vào sân, thay thế cho Spinesi. Phút 88, nhận bóng từ đường chuyền của Juan Vargas, chàng trai 19 tuổi tung cú sút bằng chân phải, nâng tỷ số lên 2-1 cho Catania. Đó là lần đầu tiên Morimoto điền tên mình lên bảng tỷ số ở Coppa Italia. Và pha dứt điểm ấy đưa Rossazzurri tiến vào bán kết nhờ luật bàn thắng sân khách (đội quân của HLV Baldini để thua 2-3 trong trận lượt đi ở Friuli).
Mùa giải 2008/09 đánh dấu sự thăng hoa của Morimoto. Anh dần được HLV Walter Zenga tin tưởng nhiều hơn và đáp lại bằng những màn trình diễn ấn tượng. Morimoto lập cú đúp vào lưới AS Roma, mang về chiến thắng 3-2 cho Catania trước thềm Giáng sinh. Ngày 1/3/2009, Derby di Sicilia diễn ra ở sân Renzo Barbera. Dù chỉ thi đấu 45 phút, tiền đạo người Nhật Bản vẫn có 1 bàn thắng và 2 kiến tạo, giúp Rossazzurri vùi dập đại kình địch Palermo 4-0. Morimoto ra sân 25 trận trong suốt mùa giải, và người hâm mộ có 9 lần được ăn mừng sau những pha dứt điểm của anh. Họ bắt đầu gọi anh bằng những mỹ từ như “Ronaldo Nhật Bản”, “Maremoto” (sóng thần).

“Đâu là bàn thắng đẹp nhất của tôi ư? Vâng, đó là tình huống trong trận đấu với Palermo. Chúng tôi thắng 4-0 và tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy. Các đồng đội, HLV Zenga và người hâm mộ của chúng tôi cũng vậy. Trận thắng ấy đã được ghi vào lịch sử”, Morimoto bồi hồi nhớ lại trong một cuộc phỏng vấn.
Thành phố Catania khi ấy có hơn 200.000 dân và phần đông đều phát cuồng vì chàng trai đến từ châu Á. Morimoto dần được xem là người con của mảnh đất này. Anh sống theo phong cách Italia, trả lời phỏng vấn bằng tiếng Nhật Bản và tiếng Catania. Xoay quanh Morimoto còn rất nhiều câu chuyện thú vị. Một nhân viên quản lý ở sân Angelo Massimino thường chạm vào đầu tiền đạo mang áo số 15 trước mỗi trận đấu để… cầu may. Một câu chuyện khác thường được Caserta kể lại khi nhớ về người đồng đội của mình: “Ở Catania, sự xuất hiện của Mascara và Morimoto thường đi kèm với tiếng cười. Vào ngày nọ, Mascara đặt một miếng mozzarella trâu 250 gram lên mũi Morimoto và bắt cậu ta phải ăn hết sau khi nó rơi vào miệng. Morimoto đã thành công”.
Đoạn kết cho mối tình Catania – Morimoto
Sang mùa giải 2009/10, Morimoto ra sân 31 trận, ghi 6 bàn thắng và góp 3 pha kiến tạo. HLV Gianluca Atzori và Sinisa Mihajlovic đến rồi đi, nhưng chàng trai người Nhật Bản vẫn được trọng dụng. Sang mùa giải 2010/11, tình hình trở nên khó khăn hơn với Morimoto. Papu Gomez xuất hiện ở sân Angelo Massimino khiến cơ hội ra sân của chàng trai 22 tuổi giảm đi. Phép thuật trên đôi chân của Morimoto cũng không còn. Nhưng tài năng của anh vẫn được các đồng đội công nhận. Papu Gomez nhận xét bằng câu nói hài hước: “Morimoto luôn bốc mùi tỏi, nhưng cậu ấy rất giỏi”.
Năm 2011, Morimoto chuyển đến Novara theo dạng cho mượn. Tại đây, anh gặp lại người đồng đội thân thiết Mascara. Dù thi đấu rất nỗ lực, cả hai không thể giúp đội bóng vùng Piemonte trụ hạng thành công. Morimoto ghi 4 bàn thắng, trong đó có pha dứt điểm tung lưới đội bóng chủ quản Catania, giúp Novara có trận hòa 3-3 nghẹt thở.

Kết thúc mùa giải 2011/12, Morimoto trở lại Catania. Dưới sự dẫn dắt của HLV Rolando Maran, Rossazzurri thăng hoa rực rỡ. Họ cán đích ở vị trí thứ 8, thành tích tốt nhất trong lịch sử đội bóng. Tuy nhiên, thành công ấy không có dấu ấn của “chàng Ronaldo Nhật Bản”. Anh chỉ thi đấu 5 trận rồi nói lời chào tạm biệt Italia vào tháng 1/2013. Theo tiếng gọi của HLV Zenga và người đồng đội Mascara, anh bay đến Al-Nasr, đội bóng ở UAE. Ở tuổi 25, Morimoto quyết định chia tay với bóng đá đỉnh cao ở trời Âu, để rồi không còn cơ hội quay trở lại.
Trải nghiệm ở Tây Nam Á diễn ra tốt đẹp. Nhưng chưa đầy một năm sau, Morimoto biết mình đã đến lúc phải trở về nhà. Anh gia nhập JEF United Chiba, chơi bóng ở J-League 2. Với đẳng cấp của một ngôi sao từng tạo tiếng vang ở “lục địa già”, Morimoto dễ dàng tìm được suất đá chính. Sau hơn 2 năm gắn bó với JEF United Chiba, anh ra sân 73 trận và sút tung lưới đối phương 17 lần. Màn trình diễn ấy đủ giúp anh cập bến Kawasaki Frontale, một trong những đội bóng mạnh nhất xứ sở Mặt trời mọc. Dù chỉ đóng vai kép phụ, Morimoto vẫn hài lòng khi có được danh hệu VĐQG đầu tiên trong sự nghiệp.
Sau 2 mùa giải chơi bóng ở Kawasaki Todoroki Stadium, Morimoto gia nhập Avispa Fukuoka ở J-League 2. Dù rời xa ánh hào quang, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi mới từ châu Âu. AEP Karagiannia, đội bóng thuộc giải hạng 3 Hy Lạp, gõ cửa và được Morimoto chấp nhận. Tại đây, anh bàng hoàng khi chứng kiến cơ sở vật chất tồi tàn, cách hoạt động thiếu chuyên nghiệp. Vì vậy, chỉ sau một vài tháng và không một lần ra sân, ngôi sao 32 tuổi quyết định ra đi.
Sân khấu tiếp theo của anh là giải VĐQG Paraguay, nơi Luqueno vẫy gọi cùng lời mời hấp dẫn. Ngoài thi đấu bóng đá, Morimoto tìm được niềm đam mê mới: nuôi bọ cánh cứng. Thú vui này lấn át tất cả, khiến anh không còn động lực chơi bóng. Và rồi chỉ sau một trận đấu cùng Luqueno, anh tuyên bố giã từ sự nghiệp cầu thủ.

Bây giờ, còn ai nhớ Morimoto? Người hâm mộ Serie A trong vòng 20 năm qua chắc chắn chưa quên anh, đặc biệt là các tifosi của Catania. Thi thoảng, trên Instagram cá nhân, anh cũng chia sẻ những hình ảnh trong thời gian sống ở xứ đảo Sicilia.
“Một người bạn từ Catania gửi cho tôi video này. Trận tứ kết Coppa Italia với Udinese. Sân Angelo Massimino phát điên vì bàn thắng của tôi. Nó quá đẹp. Khoảnh khắc ấy đến cách đây 12 năm nhưng tôi cảm giác như thể nó vừa xảy ra vào ngày hôm qua”, một dòng trạng thái được Morimoto đăng vào năm 2020.
Vâng, thời gian trôi đi, nhưng ký ức không thể phai nhòa. Thật hạnh phúc khi chúng ta vẫn còn những kỷ niệm, dù đẹp hay không đẹp. Và Morimoto cũng là người hạnh phúc.
(Lược dịch từ bài “Morimoto, il ‘Ronaldo del Sol Levante’: dal boom in Serie A… ai coleotteri” trên tờ Goal).