Vì sao Kaka không gia nhập Man City vào năm 2009?

Kaka

Mùa đông năm 2009, “gã nhà giàu mới nổi” Manchester City chồng 100 triệu bảng lên bàn đàm phán để thuyết phục AC Milan nhượng lại Ricardo Kaka. Thương vụ này khiến cả thế giới bóng đá bị chấn động. Thế nhưng, mọi chuyện lại đổ bể vào phút cuối. Dưới đây là toàn bộ diễn biến theo lời kể của chính Kaka và được tờ Four Four Two đăng tải vào tháng 11/2017.

Buy me a coffee

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ những gì xảy ra vào thời điểm ấy. Tôi đang ngồi ở nhà thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Ở đầu dây bên kia, cha tôi tỏ vẻ vừa phấn khích vừa lo lắng. Ông ấy nói với tôi rằng một đội bóng ở Anh vừa đưa ra lời đề nghị rất lớn dành cho tôi và AC Milan. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, ông ấy tiếp tục nói rằng Rossoneri sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị chuyển nhượng. Tôi hoàn toàn không biết rằng Manchester City quan tâm đến việc ký hợp đồng với tôi cho đến thời điểm họ ngỏ lời với AC Milan.

Thương vụ này diễn ra không giống như cách thị trường chuyển nhượng vẫn hoạt động. Manchester City không hề nói trước với cha tôi, dù ông ấy cũng là người đại diện của tôi. Họ tìm đến thẳng AC Milan và nói rõ ý định của mình. Vâng, họ rất rõ ràng và thực tế. Sau khi nói chuyện với ban lãnh đạo Rossoneri, họ mới tìm đến cha tôi và những câu đại loại như “Ông nghĩ sao về việc Kaka rời Italia?”

Kaka
Cuộc sống của Kaka vẫn yên bình, cho đến khi Manchester City gõ cửa AC Milan. Ảnh: Getty Images.

Sau đó, ban lãnh đạo AC Milan liên lạc với bố tôi để giải thích về những gì đang xảy ra. Vào thời điểm ấy, Rossoneri không phải là CLB sẵn sàng bán những cầu thủ xuất sắc của mình. Để đưa một ai đó rời đội quân áo đỏ đen, các đối tác cần gửi đến Casa Milan số tiền cực khủng, cầu nguyện và chờ đợi. Tôn chỉ của AC Milan trên thị trường chuyển nhượng là chỉ bán những cầu thủ thực sự muốn rời khỏi CLB. Tôi không nằm trong danh sách đó, bởi tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ra đi.  Tuy nhiên, trong lúc nói chuyện với bố tôi, Phó Chủ tịch Adriano Galliani lại thủ thỉ: “Ông biết đấy, đây là lần đầu tiên chúng tôi muốn thực hiện thương vụ kiểu này. Đó là số tiền rất lớn và chúng tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của họ”.

Tôi không biết phải nghĩ gì.

Một lời đề nghị từ hư không.

Tôi luôn có mối quan hệ rất thân thiết với cha của mình. Chúng tôi nói chuyện cởi mở với nhau gần như tất cả vấn đề. Khi ấy, tôi và cha cùng đi đến kết luận rằng lời đề nghị từ nước Anh đáng để cân nhắc. AC Milan hiếm khi đàm phán với một CLB khác để bán những người như tôi, vậy nên vấn đề này phải được suy nghĩ một cách nghiêm túc. Đó có thể là một thử thách mới đầy thú vị và một chương mới đầy tươi đẹp trong sự nghiệp của tôi. Nhưng thay vì hào hứng, tôi lại thấy lo lắng. Mọi chuyện đến quá nhanh chóng, đột ngột. Từng giờ trôi qua, tình hình càng khiến tôi rối tung lên.

Tôi bị chấn động về mặt cảm xúc. Ngay giữa giai đoạn đàm phán, tôi phải cùng AC Milan tiếp đón Fiorentina trên sân San Siro. Lời đề nghị của Manchester City ám ảnh tôi trong suốt trận đấu ấy. Tôi không thể tập trung một chút nào, màn trình diễn cũng thật tệ vì điều đó. Chứng kiến sự vật vờ của tôi, người hâm mộ đã thét lên: “Tỉnh lại đi, Kaka!”.

AC Milan
Kaka không thể tập trung chơi bóng ở trận gặp Fiorentina. Ảnh: Getty Images.

Về mặt cảm xúc, đó thực sự là một trận đấu khó khăn đối với tôi. Suốt hơn 90 phút, tôi không thể dồn hết tâm trí vào diễn biến trên sân. Các cuộc đàm phán đã tác động rất nhiều đến tâm trạng và cả cuộc sống của tôi. Tôi nên đi theo hướng nào đây? Tôi nên chuyển ra nước ngoài, đến Manchester và bắt đầu một chuyến phiêu lưu mới hứa hẹn rất thú vị, hay ở lại AC Milan – đội bóng mà tôi đem lòng yêu mến? Mọi chuyện trở nên phức tạp vì có quá nhiều yếu tố khác nhau cần được cân nhắc thật kỹ. Vì vậy, tôi đã liên hệ với một số người để xin ý kiến. Đặc biệt, tôi đã nói tất cả suy nghĩ và sự lo lắng của mình với Adriano Galliani và Leonardo Araujo – Giám đốc kỹ thuật của AC Milan. Họ là hai người ở Rossoneri mà tôi chia sẻ nhiều nhất về vấn đề này.

Tất nhiên, gia đình tôi rất quan trọng. Rất nhiều lần trong cuộc đời, mọi người luôn ở bên tôi, giúp tôi có được trạng thái tinh thần ổn định để đưa ra một quyết định lớn. Tôi đã kể mọi chuyện với Caroline Celico, người khi ấy là vợ của tôi. Chúng tôi thảo luận về chủ đề này suốt nhiều ngày liền. Bố mẹ, anh trai tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra và lời khuyên của họ rất đáng để suy nghĩ.

Từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây trôi qua. Tôi vẫn không tin mình đang ở trong tình huống như thế này. Cảm xúc ngạc nhiên trước lời đề nghị từ Manchester City vẫn còn vẹn nguyên. Vào thời điểm ấy, những thương vụ “bom tấn” hiếm khi xuất hiện vào tháng Một, bởi mọi quá trình đàm phán đều diễn ra gấp rút, khiến người trong cuộc như tôi khó lòng suy xét vấn đề một cách kỹ lưỡng. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu The Citizens gửi lời đề nghị vào mùa hè. Khi đó, các bên có nhiều thời gian để thảo luận về từng chi tiết, các cầu thủ cũng chuẩn bị tinh thần để nói lời chia tay với thành phố, đất nước mà mình đang gắn bó.

Song Manchester City muốn gây sốc ngay giữa mùa đông. Tôi càng cảm thấy khó xử hơn khi ban lãnh đạo AC Milan nói rằng họ hài lòng với số tiền được phía đối tác đặt lên bàn đàm phán và thương vụ sẽ được hoàn thành nếu các điều khoản cá nhân được thông qua. Điều này có nghĩa rằng quyền chốt hạ sẽ thuộc về tôi. Dẫu vậy, những gì tôi biết về dự án của Manchester City vẫn rất mơ hồ, ngay cả khi cha tôi đã đến Anh để gặp HLV Mark Hughes và các thành viên trong ban lãnh đạo của The Citizens.

AC Milan
HLV Ancelotti thường xuyên hỏi han Kaka trong khoảng thời gian ấy. Ảnh: Getty Images.

Carlo Ancelotti, HLV của AC Milan, biết rõ chuyện gì đang xảy ra với tôi. Tuy nhiên, ông ấy không bao giờ nói bất kỳ điều gì với hàm ý thuyết phục tôi nên ở lại hoặc ra đi. Carletto chỉ hỏi tôi những câu như “Cậu có ổn không?”, “Cậu đang cảm thấy thế nào?”, “Cậu có cần tôi giúp đỡ gì không?”… Đó là tính cách của Ancelotti. Ông ấy không chỉ giúp tôi bình tĩnh đối mặt với vấn đề, mà còn giúp nội bộ đội bóng không bị ảnh hưởng. Trong bóng đá, lợi ích tập thể phải luôn được đặt lên trên lợi ích của bất kỳ cá nhân nào. Tôi hiểu rất rõ và luôn tôn trọng điều đó.

Cần phải nói thêm rằng cuộc sống của tôi tại Italia khi ấy đang rất ổn định. Tôi cực kỳ hạnh phúc, không chỉ với đội bóng của mình, mà còn với cả thành phố và đất nước. Tôi đã ở đó gần 6 năm, cảm thấy nơi đây giống như ngôi nhà lớn. Quãng thời gian gắn bó với mảnh đất Italia của tôi tuyệt vời theo mọi khía cạnh, cả sự nghiệp lẫn đời sống cá nhân. Tôi không hề nghĩ đến việc chuyển đến nơi khác dù chỉ trong một tích tắc. Tôi không có vấn đề gì với CLB, thành phố, đất nước và con người nơi đây.

Nghe những câu trên, hẳn bạn sẽ đặt câu hỏi: “Tại sao tôi lại cân nhắc việc gia nhập Manchester City?”. Câu trả lời rất đơn giản: vì AC Milan đã chấp nhận lời đề nghị của họ. Điều đó buộc tôi phải suy nghĩ. Mọi chuyện sẽ rất khác nếu Rossoneri từ chối núi tiền từ nước Anh và đưa ra tuyên bố đại loại như “Kaka không phải để bán”, “Dù bạn có gom tất cả số tiền trên thế giới, chúng tôi cũng không bán cậu ấy”… Chỉ cần AC Milan nói câu đó, mọi chuyện sẽ kết thúc, không còn chỗ cho những lời đồn. Bản thân tôi không bao giờ xông vào phòng họp của AC Milan để yêu cầu được ra đi. Tôi thậm chí còn chẳng muốn làm điều đó một cách lịch sự. Tôi không làm vậy vì thấy mình vẫn ổn và hạnh phúc.

Nhưng khi nghe chính CLB chủ quản nói “Tại sao không?” đối với thương vụ này, suy nghĩ của tôi bắt đầu thay đổi. AC Milan chuẩn bị bán tôi, vậy nên tôi phải tính toán về tương lai của mình. Dù mối quan hệ giữa tôi với đội bóng và người hâm mộ luôn tốt đẹp, ban lãnh đạo vẫn muốn đẩy tôi ra đi. Đó là dấu hiệu khá rõ ràng, cho thấy rằng thời gian của tôi ở San Siro dần kết thúc. 

AC Milan
Người hâm mộ AC Milan biểu tình, kêu gọi ban lãnh đạo giữ Kaka ở lại. Ảnh: Getty Images.

Điều duy nhất mà tôi luôn chắc chắn, đó là tình hình của các bên đều đang không tốt. Đối với các CLB, mùa đông không phải là thời điểm lý tưởng để chiêu mộ hay bán một cầu thủ. Còn với những người như tôi, việc thay đổi nơi làm việc khi ấy cũng ẩn chứa nhiều rủi ro, nhất là khi tôi phải chuyển đến một quốc gia khác, làm quen với ngôn ngữ và nền văn hóa mới. Việc trở thành một phần của dự án giàu tham vọng luôn ẩn chứa sự hấp dẫn, nhưng không nên xảy đến trong tháng 1. 

Thành thật mà nói, tôi không biết quá nhiều về Manchester City vào thời điểm đó. Tôi chỉ thực sự biết những thông tin cơ bản liên quan đến The Citizens. Sheikh Mansour tiếp quản Manchester City, tỏ rõ ý định xây dựng lại toàn bộ đội bóng bằng cách chiêu mộ những cầu thủ giỏi nhất thế giới. Vài tháng trước, họ đã mua Robinho. Tôi bắt đầu xem một số trận đấu của họ trên TV và biết họ đang trên đường trở thành “ông lớn” tại nước Anh.

Song Manchester City khi ấy không phải là Manchester City mà chúng ta đều biết ở hiện tại. Họ vẫn đang ở giai đoạn đầu của công cuộc xây dựng để trở thành “gã khổng lồ” của bóng đá thế giới. Họ muốn chinh phục các danh hiệu lớn tại nước Anh và châu Âu, nhưng mọi thứ vẫn còn ngổn ngang. Các tỷ phú dầu mỏ xem tôi là một trong những viên gạch đầu tiên, đặt nền móng cho công trình của họ. Tôi thực sự tự hào về điều đó, nhưng không thể không hoài nghi.

Những cuộc thảo luận với Manchester City rất quan trọng, vì chúng tôi muốn biết chính xác từng chi tiết về lời đề nghị của họ và đảm bảo rằng mọi chi tiết của dự án đặc biệt này đều rõ ràng với các bên. The Citizens định thực hiện kế hoạch đầy tham vọng của mình như thế nào? Có những ai khác cùng tham gia vào dự án này? Những cầu thủ nào sẽ chuyển đến sân City of Manchester? Mục tiêu ngắn hạn và dài hạn của ban lãnh đạo là gì? Cá nhân tôi thực sự muốn nghe đáp án của những câu hỏi đó.

Cuộc đàm phán giữa Manchester City và tôi thực sự đã đi rất xa. Tất cả con số và điều khoản cụ thể được đưa ra thảo luận. Điều duy nhất còn thiếu chỉ là câu trả lời cuối cùng của tôi. Mức lương mà họ đề nghị cao hơn những gì tôi đang sở hữu ở AC Milan gấp nhiều lần. Khi tiền bạc vẫy gọi, tôi bắt đầu nghĩ về tương lai của mình ở nước Anh. Điều đó hoàn toàn tự nhiên.

Tôi tự hỏi cuộc sống của mình tại xứ sương mù sẽ như thế nào, những thói quen của tôi liệu có thay đổi khi gia nhập CLB mới, việc chuyển nhà sẽ khó khăn như thế nào đối với vợ và các con của tôi. Tất cả suy nghĩ ấy cứ xoay vòng vòng trong đầu tôi. Tôi phải cầu nguyện rất nhiều lần để tìm kiếm sự bình yên trước khi đưa ra quyết định.

Vào cuối giai đoạn đàm phán, điện thoại của tôi bỗng reo lên. Ở đầu dây bên kia, lại là cha tôi lên tiếng. Ông ấy đang họp với phái đoàn của Manchester City. Cùng lúc đó, ngay bên ngoài cửa sổ nhà tôi, hàng trăm người hâm mộ AC Milan tụ tập. Họ nhận ra rằng tôi chuẩn bị đưa ra quyết định và nói với tôi rằng quyết định ấy cũng ảnh hưởng lớn đến họ. Đó chỉ là một trong vô vàn hành động thể hiện tình cảm dành cho tôi kể từ khi Manchester City gõ cửa sân San Siro.

Kaka
“Kaka ơi, hãy ở lại!”

Người hâm mộ AC Milan yêu tôi và vẫn luôn yêu tôi. Ngược lại, tôi cũng rất yêu họ. Thành thật mà nói, tình cảm của các Milanisti không thể khiến tôi thay đổi ý định chuyển đến Manchester City nếu bản thân thực sự muốn. Song vào khoảnh khắc đó, họ đã làm cho tôi cảm động. Thật tuyệt vời khi tôi hiểu được rằng họ yêu tôi rất nhiều và luôn muốn tôi cùng AC Milan tiếp tục cuộc hành trình.

Người hâm mộ tụ tập ở khắp nơi, cùng nhau hát. Trong khi đó, tôi và cha tiếp tục trò chuyện. Ông ấy giải thích cho tôi từng chi tiết trong bản hợp đồng. Cuối cùng, ông kết luận:

“Vậy là xong. Không còn điều gì cần bàn thêm nữa. Bây giờ, quyết định sẽ thuộc về con”.

Tôi liên đáp lại, giọng khẩn khoản:

“Cha ơi, cha có thể nói với họ rằng con sẽ không ra đi ngay bây giờ. Cha hãy thuyết phục họ rằng ‘Chúng ta sẽ xem điều gì xảy ra trong tương lai’. Quyết định của con là ở lại AC Milan”.

Vâng, tôi đã trả lời như vậy. Đó chưa phải là thời điểm thích hợp để tôi đến Manchester City. Tôi vẫn còn sự hoài nghi về dự án mà họ đang thực hiện. Tôi không rõ đội hình của họ sẽ ra sao. Người ta vẫn nói, thành Roma không thể xây dựng trong một ngày.

Ngày nay, Manchester City đang phát triển bền vững. Tôi sẽ dễ dàng đưa ra quyết định hơn nếu The Citizens của hiện tại cũng là The Citizens của năm 2009. Chỉ cần họ ngỏ lời, mọi cầu thủ đều muốn gia nhập Manchester City, không phải đau đầu như tôi trong quá khứ. Nói một cách đơn giản: quyết định của tôi sẽ rất khác nếu Man City không mang danh “gã nhà giàu mới nổi” vào thời điểm ấy.

Tuy nhiên, quá khứ là quá khứ, không thể thay đổi. Khi ấy, tôi được đề nghị rời một trong những đội bóng có bề dày lịch sử và cực kỳ thành công ở châu Âu, để đến một CLB mới chỉ đang bắt đầu xây dựng hình tượng vĩ đại. Nếu thời gian quay trở lại, tôi vẫn quyết định gắn bó với AC Milan. Rossoneri thường xuyên cạnh tranh chức vô địch Champions League, là nơi giúp tôi trở thành ngôi sao và được nhiều người yêu mến.

Có một hình ảnh vẫn được nhiều người nhớ mãi: tôi đứng trước cửa sổ nhà mình, vui vẻ cầm chiếc áo AC Milan, nở nụ cười rạng rỡ trước sự chứng kiến của người hâm mộ AC Milan. Tôi nghĩ gì vào thời khắc ấy ư? Không, tôi chỉ làm theo bản năng sau vô vàn áp lực mà tôi phải chịu đựng.

Mọi người đã biết được quyết định của tôi. Việc cuối cùng tôi cần làm là thông báo với ban lãnh đạo AC Milan. Thông qua các phương tiện truyền thông, CLB liền đưa ra tuyên bố chính thức. Cánh báo chí cũng nhanh chóng vào cuộc. Không lâu sau, đám đông tụ tập trước cửa nhà tôi đã biết thông tin. Qua khung cửa sổ, tôi thấy họ ăn mừng, la hét và cùng nhau hát hò. Hình ảnh ấy làm tôi không thể kìm lòng. Tôi tiếp tục cầm áo AC Milan trên tay, mắt hướng về phía họ và nở nụ cười rất tươi. Bầu không khí cuồng nhiệt ấy kéo dài suốt đêm, thậm chí có cả pháo sáng và bom khói. Tôi chưa từng thấy màn ăn mừng nào cuồng nhiệt, đầy hoang dã như vậy.

Kaka
Hình ảnh này vẫn im đậm trong trái tim Milanisti.

Nửa giờ sau khi tin tức được lan truyền, Leonardo đến nhà tôi. Chúng tôi dành phần còn lại của buổi tối để trò chuyện về những gì đã xảy ra cũng như quyết định của tôi. Tôi không hối hận về sự lựa chọn của mình dù chỉ trong một tích tắc. Nhiều người cho rằng tôi đã mắc sai lầm khi không rời AC Milan, nhiều người khác dành cả thế kỷ để bàn luận về thương vụ này dù không thể đưa ra kết luận rằng tôi nên đi hay ở. Riêng tôi thì luôn hài lòng với cách cuộc sống và sự nghiệp của bản thân tiếp diễn từ thời điểm đó.

Tôi vui vẻ với cuộc sống hiện tại, cả ở trong lẫn ngoài sân cỏ. Những khoảnh khắc phải đưa ra quyết định khó khăn giúp con người tôi được hình thành. Tôi tự hào về những gì mình đã học được ở Italia, Tây Ban Nha và sau này ở Mỹ, cũng như nhiều chương khác trong cuộc đời. Mọi khoảnh khắc đều quan trọng, nhờ vậy mà tôi có được ngày hôm nay.

Sau khi nói “không” với Manchester City, tôi biết sẽ có những lời mời gọi khác vào tháng 6 và tháng 7. AC Milan đã bật đèn xanh để tôi ra đi, vậy nên tôi cũng bắt đầu cân nhắc. Đến mùa hè năm ấy, tôi rời sân San Siro để đến cầu trường Santiago Bernabeu và biến giấc mơ khác của mình trở thành hiện thực. Có một điều mà tôi luôn xác định rõ ràng: nếu phải rời AC Milan, tôi sẽ chỉ đến Real Madrid. Quyết định từ chối lời đề nghị của The Citizens là minh chứng cho thấy tôi chưa bao giờ đặt nặng vấn đề tiền bạc trong cuộc sống.

Mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn tin trải nghiệm ở Premier League sẽ rất tuyệt vời. Tôi đã 35 tuổi rồi và thật dễ dàng để nói điều ấy vào lúc này. Tôi biết những gì đã xảy ra trong sự nghiệp của mình cũng như hệ quả kèm theo. Nếu được lên kế hoạch cho cuộc đời, tôi sẽ cân nhắc chơi bóng ở Anh vào một khoảng thời gian nào đó. Tuy nhiên, tôi chưa từng hối hận về bất kỳ quyết định nào. Ngược lại, tôi tự hào về những gì mình đã làm. 

Bạn phải tìm thấy sự bình yên trong các quyết định của mình. Vào thời điểm ấy, tôi thấy bình yên với việc từ chối Manchester City…

(Lược dịch từ bài “Why Kaka didn’t join Manchester City in 2009 – in his own words: “The situation messed me up…”” trên trang Four Four Two).

Đặt mua tự truyện của Filippo Inzaghi tại đây

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Đăng nhập