Roberto Baggio: “Tôi từng thấy xấu hổ khi cầm phong bì tiền lương”

Baggio

Mới đây, Roberto Baggio đã xuất hiện trên podcast BSMT. Huyền thoại bóng đá Italia được dịp trải lòng trong một buổi phỏng vấn dài và nhìn lại những cột mốc đáng nhớ xuyên suốt sự nghiệp nhiều vinh quang nhưng cũng lắm cay đắng của mình.

Từ giấc mơ thuở bé đến trận chung kết World Cup, hành trình bóng đá của Baggio chưa bao giờ giống bất kỳ ai. Điều đó không chỉ đến từ tài năng thiên bẩm, mà còn vì những thử thách nghiệt ngã mà anh phải trải qua, bao gồm những chấn thương ảnh hưởng sâu sắc đến sự nghiệp thi đấu. Thậm chí có thời điểm, Roby thấy xấu hổ vì nhận lương từ đội bóng mà không đóng góp được gì.

Dưới đây là những lời chia sẻ của Baggio trên BSMT (dẫn nguồn từ tờ Goal).

Buy me a coffee

“Tôi không có gì hối tiếc, ngoại trừ…”

“Tôi may mắn khi không phải sống trong sự hối tiếc ngoại trừ cú sút phạt đền ở Pasadena. Suốt sự nghiệp, tôi đã làm tất cả những gì có thể, thậm chí là nhiều hơn thế nếu so với những gì tôi từng trải qua. Nhìn ở khía cạnh đó, tôi cảm thấy rất thanh thản. Nếu có điều gì khiến tôi tiếc nuối, thì chỉ là tôi ước mình có thể thi đấu nhiều hơn. Song lúc ấy, tôi thực sự không thể tiếp tục được nữa. Khi quyết định giải nghệ, đối với tôi, đó như một sự giải thoát”.

“Những năm cuối sự nghiệp, tôi vẫn ra sân. Nhưng đến thứ Hai hay thứ Ba thì hai đầu gối đều sưng tấy, buộc phải nghỉ ngơi. Tôi đã tiếp tục chơi bóng chỉ vì một niềm đam mê mãnh liệt không thể tắt. Thế nhưng, dù muốn hay không, đến lúc cũng phải đưa ra lựa chọn, và tôi đã chọn dừng lại khi bản thân vẫn còn ở một đẳng cấp nhất định”.

“Chấn thương ấy đã chấm dứt tất cả…”

“Thật đáng tiếc, sự nghiệp của tôi bị ảnh hưởng rất nhiề vì chấn thương khi còn khoác áo Vicenza. Vào khoảnh khắc đó, mọi niềm tin mà tôi từng cho là vững chắc… bỗng vỡ vụn trong tích tắc. Đó là những năm tháng đặc biệt, khi những người gặp chấn thương như tôi 99% buộc phải giải nghệ, phải nói thật là vậy”.

“Tôi vừa tròn 18, độ tuổi tuyệt đẹp. Bởi lúc ấy, mọi người chơi bóng không cảm thấy áp lực, chỉ sống trong khát khao được thi đấu và tận hưởng từng phút trên sân. Khi được nội soi, bác sĩ phát hiện dây chằng chéo trước bị đứt hoàn toàn. Thêm vào đó là vấn đề ở sụn chêm, dây chằng bên, cả bao khớp… tổn thương gần như toàn bộ. Khi họ bảo tôi rằng sẽ mất một năm để hồi phục… Đó là cú sốc thật sự”.

Baggio
Baggio thời còn gắn bó với Vicenza.

“Tôi xấu hổ khi nhận tiền mà không thể thi đấu”

“Thời còn gắn bó với Fiorentina, có thời điểm, tôi vẫn nhận phong bì chứa tiền lương, nhưng không đủ can đảm mang nó đến ngân hàng. Tôi thấy có lỗi, xấu hổ vì bản thân không ra sân mà vẫn nhận lương đầy đủ. Con người tôi là vậy”.

Suốt 6 tháng như thế, cho đến trước Giáng Sinh, thư ký CLB gọi tôi và hỏi:

– Cậu để mấy tờ séc ở đâu rồi?’.

Tôi chỉ vào ngăn kéo, nơi tôi vẫn cất 6 phong bì, rồi đáp:

– Chúng vẫn ở đây.

Ông ấy nói:

– Cậu còn chờ gì mà chưa đem gửi vào tài khoản?

Tôi chỉ đáp: ‘Vâng, tôi sẽ đi…’

Nhưng thật lòng, nếu chỉ là quyết định của riêng tôi… chắc tôi chẳng bao giờ làm điều đó.”

“Juventus ư? Người ta khi ấy như bị đầu độc…”

“Tôi thật sự không muốn rời đi. Việc đó đã bị nhìn nhận như thể tôi từ chối Juventus. Nhưng sự thật không phải vậy. Tôi không hề khước từ Bianconeri. Tôi chỉ không muốn rời khỏi Firenze. Tôi mang trong mình món nợ tình cảm với thành phố này, với con người nơi đây, với những cổ động viên luôn hết lòng ủng hộ. Có thể rồi tôi cũng sẽ ra đi, nhưng chắc chắn không phải vào thời điểm đó”.

“Vụ chuyển nhượng thậm chí còn gây ra xáo trộn nghiêm trọng về an ninh công cộng. Người dân khi ấy giận dữ tột độ, có thể nói là như bị đầu độc. Suốt 3 ngày liền, thành phố rối loạn vì những vụ xung đột. Chuyện đó đã chạm đến trái tim tôi một cách sâu sắc. Họ không giận tôi, mà giận sự thật rằng tôi đã rời đi, khi họ thì không hề muốn điều đó xảy ra. Tình yêu của họ dành cho tôi mãnh liệt đến mức… nó bùng cháy thành cơn giận dữ, một thứ tình cảm hóa thành địa ngục”.

Fiorentina
Baggio trong màu áo Fiorentina. Ảnh: Getty Images.

“Phật giáo rất quan trọng đối với tôi”

“Trước kia, tôi luôn cảm thấy mình là nạn nhân của số phận. Nhưng theo thời gian, cách nghĩ đó dần thay đổi, vì tôi nhận ra mọi chuyện đều bắt nguồn từ chính mình. Mọi điều xảy đến trong cuộc sống đều là hệ quả từ hành động và lựa chọn của tôi. Tôi không thể tiếp tục đổ lỗi cho người khác. Điều đó chỉ là một kiểu trốn tránh hèn nhát, là sự phủ nhận trách nhiệm của chính bản thân.

Phật giáo dạy tôi rằng: Nếu bạn thay đổi cách nhìn và thái độ sống, thế giới xung quanh bạn cũng sẽ thay đổi theo. Chúng ta là chủ nhân, là người tạo ra mọi thứ xảy đến trong đời mình. Vấn đề lớn nhất là làm sao để thực sự nhận thức được điều đó.

Khi bạn ý thức được rằng “cuộc sống này cho đi hay lấy đi điều gì cũng dựa trên việc bạn sống và hành xử với người khác như thế nào”, thì mọi góc nhìn của bạn về cuộc đời sẽ hoàn toàn đổi khác”.

World Cup 1994
Quả phạt đền đã lấy đi của Baggio quá nhiều thứ. Ảnh: Getty Images

“Về quả phạt đền ư? Tôi đã mất 3 thứ chỉ trong 1 giây”

“Người ta bảo tôi trở thành huyền thoại sau cú sút hỏng đó? Thành thật mà nói, tôi không cần cái ‘huyền thoại’ đó đâu. Tôi không biết liệu điều đó có đúng hay không. Nhưng có một điều tôi dám khẳng định: tôi sẵn sàng nhận trách nhiệm”.

“Tôi sút hỏng quả penalty, và chúng tôi thua trong trận chung kết World Cup. Trong khoảnh khắc đó, tôi mất đi 3 điều mà không thể lấy lại: một chiếc cúp thế giới, danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới và Quả bóng Vàng thứ hai liên tiếp. Những gì tôi từng mơ ước từ thuở nhỏ và cố gắng suốt cả sự nghiệp để chạm tới đều tan biến”.

“Anh thử tưởng tượng xem điều đó có ý nghĩa gì với tôi không? Vượt lên mọi nỗi buồn, thứ đau nhất là cảm giác mình đã làm đồng đội thất vọng, làm HLV thất vọng, và quan trọng nhất là khiến cả đất nước, những người đang theo dõi ở quê nhà, phải đau lòng. Nếu khi đó có trong tay cái xẻng, chắc tôi đã tự chôn mình xuống đất mất rồi. Chuyện đó không nên xảy ra. Tôi… không biết phải diễn tả sao nữa”.

Baggio
Hiện tại, Baggio tích cực tham gia các hoạt động của bóng đá Italia.

“Tôi ước mình được chơi bóng dưới sự dẫn dắt của Guardiola, De Zerbi và Inzaghi”

Trong thế giới bóng đá hiện đại, người đầu tiên mà tôi muốn nhận làm HLV là Pep Guardiola. Tôi cũng rất muốn được chơi bóng dưới sự chỉ đạo của Roberto De Zerbi, và có lẽ cả Simone Inzaghi nữa”.

“Tại sao lại là họ ư? Vì họ chơi bóng. Họ thật sự chơi bóng. Họ tìm cách mang lại niềm vui cho khán giả. Đó cũng giống như điều tôi từng cố gắng làm khi còn trên sân cỏ. Tôi luôn chơi với hy vọng khiến mọi người được vui thích, được truyền cảm hứng.”

“Khoảnh khắc nào đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của tôi ư? Khó nói lắm. Có lẽ là khi tôi trở lại sau một chấn thương nặng, cảm giác ấy như thể được tái sinh vậy. Trong khoảnh khắc đó, có quá nhiều cảm xúc, suy nghĩ đan xen và tuôn trào từ mọi hướng. Thật khó để diễn tả thành lời”.

 

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Đăng nhập