7 UEFA Champions League, 2 UEFA Cup, 18 Scudetto, 5 Coppa Italia, 11 Quả bóng vàng châu Âu… Đó là những con số để mô tả về sự thành công của AC Milan. Tuy nhiên, những điều ấy đã trở nên vô nghĩa trong ngày hôm nay, khi các milanista cùng thổi tắt 120 ngọn nến để chúc mừng sinh nhật của đội bóng thân yêu…
World Cup 2002, bộ ba Ronaldo – Rivaldo – Ronaldinho đã đưa tôi đến với bóng đá. Mùa giải 2002 – 2003, Manchester United của những David Beckham, Ruud van Nistelrooy giúp tôi tiếp tục nuôi dưỡng niềm đam mê với trái bóng tròn. Và cũng trong mùa giải ấy, AC Milan đã cho tôi biết thế nào là cảm xúc mãnh liệt mà bóng đá có thể đem lại. Ánh mắt, những tiếng gào thét của Filippo Inzaghi sau mỗi bàn thắng vẫn còn nguyên trong kí ức của tôi đến tận bây giờ. Chung kết UEFA Champions League tại Old Trafford, sự lạnh lùng của Nelson Dida, cái nhìn ngơ ngác của Andriy Shevchenko vẫn chưa phai mờ sau 16 năm. AC Milan đến với tôi, một cậu bé tám tuổi, đơn giản và chan chứa tình cảm như thế.

Ngày ấy, tôi còn quá nhỏ. Mạng Internet cũng chưa được sử dụng rộng rãi ở Việt Nam. Do đó, tôi chẳng thể nào mà nhớ hết tên của các cầu thủ. Dida và Inzaghi là hai cái tên duy nhất mà tôi có thể ghi nhớ. Theo thời gian, rất nhiều sự kiện đã trôi qua. Năm 2004, AC Milan thua ngược Deportivo La Coruna. Năm 2005, thêm một thất bại cay đắng trong đêm Istanbul. Năm 2006, Calciopoli gây chấn động cả Serie A và Rossoneri phải bắt đầu mùa giải 2006 – 2007 với số điểm âm. Trong vòng 3 năm, AC Milan trong tôi chỉ gắn liền với những thất bại cay đắng.

Niềm vui rồi cũng sẽ đến. Mùa giải 2006 – 2007, AC Milan đánh bại Manchester United với tổng tỉ số 5-3 để tiến vào trận chung kết. Gặp lại Liverpool, hai bàn thắng của Filippo Inzaghi đã giúp Rossoneri trả lại món nợ cách đây hai năm. Hình ảnh hai bàn tay dang ra, ánh mắt sáng rực rồi quỳ xuống trước mặt các milanista của “siêu Pippo” vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ.

Thế nhưng, đó chỉ là vết son cuối cùng, những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi trước khi AC Milan rơi vào chuỗi ngày bi kịch. Mùa giải 2007 – 2008, nhà đương kim vô địch châu Âu “băng hà” ngay từ vòng 16 đội. Đến mùa hè năm 2009, huấn luyện viên Carlo Ancelotti và ngôi sao Ricardo Kaka cũng dắt tay nhau rời Italia. Áng mây đen đã bao phủ Milanello và Casa Milan. Vòng 16 đội UEFA Champions League, Rossoneri bị Manchester United hạ gục với tổng tỉ số 7-2, trong đó có thất bại kinh hoàng 0-4 tại Old Trafford. AC Milan không còn những ngôi sao. Đến San Siro, các Milanista sẽ phải chứng kiến một tập thể già cỗi, những cái tên đã hết thời và nhiều cầu thủ vô danh.

Năm 2011, AC Milan có Robinho, Zlatan Ibrahimovic và giành Scudetto. Tuy nhiên, các Milanista sẽ nhớ nhiều hơn đến những giây phút Andrea Pirlo chào tạm biệt các đồng đội tại Milanello cùng với giọt nước mắt cay đắng. Biểu tượng về sự lãng mạn trong bóng đá đã ra đi. Một năm sau, trong ngày 13/5 nhiều kỉ niệm, Gennaro Gattuso, Filippo Inzaghi, Alessandro Nesta, Mark van Bommel, Gianluca Zambrotta, Clarence Seedorf cũng nói lời chia tay sự nghiệp cầu thủ tại AC Milan. Chiến binh Gattuso đã khóc và nhiều Milanista cũng đã khóc theo. Bình luận viên Tiziano Crudeli đã gào thét đầy xúc cảm trên sóng truyền hình.

Cũng trong mùa hè năm ấy, Zlatan Ibrahimovic và Thiago Silva bị bán cho PSG. Thiếu vắng hai ngôi sao lớn nhất, AC Milan chính thức bước vào một trong những khoảng thời gian đen tối nhất. Năm 2014, sau thất bại trước Atletico Madrid, Rossoneri không thể tiến vào tứ kết Champions League. Đó cũng là lần gần nhất AC Milan được hít thở bầu không khí ở đấu trường danh giá nhất châu Âu. Nửa thập kỉ đã trôi qua. Các Milanista rất vui khi chứng kiến những đứa trẻ của Vincenzo Montella trưởng thành, hàng loạt ngôi sao đẳng cấp cập bến San Siro dưới thời Chủ tịch Li Yonghong, Paolo Scaroni hay tinh thần chiến binh mạnh mẽ do Gennaro Gattuso xây dựng. Song, họ vẫn không được hưởng niềm vui trọn vẹn và giấc mơ UEFA Champions League vẫn chỉ là giấc mơ.

AC Milan vẫn đang trong giai đoạn khủng hoảng. Thông thường, nhiều người sẽ nói lời chia tay đầy phũ phàng và chuyển sang theo dõi một đội bóng đang thống trị. Thế nhưng, tại AC Milan, tình yêu dành cho màu áo sọc đỏ đen vẫn xuất hiện ở khắp mọi nơi. Tình yêu ấy nồng nàn từ thời thanh xuân, đến khi sức cùng lực kiệt vẫn không thể dập tắt.
Ngọn lửa của Cesare Maldini đã được truyền lại cho Paolo Maldini và giờ đây đang được Daniel Maldini tiếp nối. Filippo Inzaghi cống hiến một thập kỉ trong sự nghiệp cầu thủ của mình cho AC Milan. Tiền đạo người Italia luôn khao khát ghi bàn đến cháy bỏng. Thế nhưng, sau khi bị ép rời San Siro vào năm 2011, anh đã quyết định giải nghệ, gác lại khát khao ấy để tham gia vào công tác đào tạo trẻ tại Rossoneri. Gennaro Gattuso mạnh mẽ là thế, nhưng vẫn khóc trong ngày chia tay AC Milan. Sáu năm sau, anh chấp nhận trở thành huấn luyện viên của Rossoneri dù không có nhiều kinh nghiệm. Mùa hè vừa qua, trước khi ra đi, anh không nhận khoản tiền bồi thường. Với AC Milan, Gattuso không có mưu cầu về tiền bạc.

Clarence Seedorf đang là cầu thủ của Botafogo. Tuy nhiên, khi nghe AC Milan cần một huấn luyện viên thay thế cho Massimiliano Allegri, anh đã ngay lập tức tuyên bố giải nghệ. Những ngày đầu năm 2009 lạnh giá, Ricardo Kaka được Manchester City quan tâm và hứa hẹn về mức lương khủng. Thế nhưng, giữa đêm tối, anh đã đứng trên ban công nhà mình, giơ cao chiếc áo sọc đỏ đen và nở một nụ cười rạng rỡ, thay cho thông điệp rằng “tôi sẽ ở lại San Siro”.

AC Milan giống như một cơn mưa rào và ai cũng muốn đắm chìm thêm một lần nữa. Andriy Shevchenko, Kevin-Prince Boateng, Ricardo Kaka dù đã đi bất cứ nơi đâu nhưng vẫn nuôi hi vọng quay trở về San Siro. Giờ đây, Zlatan Ibrahimovic cũng đang chờ đợi một bản hợp đồng mới từ AC Milan sau nhiều năm xa cách. Ông già Adriano Galliani ở tuổi ngoài 70 vẫn nỗ lực đi khắp nơi để tìm kiếm cầu thủ cho Rossoneri, gắn bó hơn 30 năm nhưng vẫn không chịu rời xa vị trí của mình.

Cuối cùng, không thể không nhắc đến tình yêu của các Milanista. Trong cơn khủng hoảng, họ đã từng giăng biểu ngữ “Game Over” trên khán đài San Siro. Tuy nhiên, tình cảm của họ dành cho màu áo Rossoneri vẫn không hề phai nhạt. Đêm 15/12 vừa qua, tất cả đã cùng nhau lấp đầy các khán đài San Siro, phủ một màu đỏ rực. Hơn 60.000 Milanista đã đến, chứng kiến những ngôi sao của AC Milan từ quá khứ cho đến hiện tại lần lượt bước ra. Ở khu vực Curva Sud, một tấm băng rôn ghi dòng chữ “Sempre insieme AC Milan” đã được treo lên (Mãi mãi bên nhau, AC Milan).


Ngày 16/12/2019, AC Milan tròn 120 tuổi. Theo dòng thời gian, rất nhiều biến cố đã xảy ra. Mạnh yếu, thịnh suy, đó là quy luật của cuộc sống. ADN Champions League vẫn luôn tồn tại trong máu của mỗi con người đã và đang khoác áo AC Milan, nhưng lần gần nhất Rossoneri đăng quang cách đây đã 12 năm. Sáu năm đã trôi qua, bầu không khí ở đấu trường danh giá nhất châu Âu vẫn là điều xa xỉ. Song, điều đó sẽ không mang nhiều ý nghĩa bởi “Milan Milan solo con te! Milan Milan sempre per te…”