Thông qua Vivo Azzurro, Manuel Locatelli có dịp nhìn lại sự nghiệp và cuộc sống của mình, từ quá khứ, hiện tại đến tương lai.
Từ thời thơ ấu, đến chức vô địch EURO rồi trở thành thủ quân của Juventus. Manuel Locatelli đã trải lòng trong một buổi phỏng vấn dài với Vivo Azzurro, nơi anh nhìn lại toàn bộ sự nghiệp của mình. Tại đây, anh một lần nữa nhấn mạnh tình yêu mãnh liệt của gia đình dành cho Juventus và niềm tự hào khi được khoác lên màu áo sọc trắng đen.
Giấc mơ của Locatelli bắt đầu nhờ bàn thắng đầu tiên của anh tại Serie A, được ghi trong trận gặp Juventus vào năm 2016, khi anh còn khoác áo AC Milan. Đó là khoảnh khắc thăng hoa ngắn ngủi, trước khi anh phải trải qua những khó khăn để trở lại mạnh mẽ.
Cũng trong cuộc trò chuyện này, tiền vệ sinh năm 1998 cũng tiết lộ về những ước mơ ở phía trước, cùng Juventus và tuyển Italia, đặc biệt là khả năng tham dự vòng chung kết World Cup 2026.

Tuổi thơ của Locatelli
“Khi còn là một cậu bé, tôi thường làm hoạt náo viên ở nhà thờ. Tôi có mối quan hệ rất tốt với lũ trẻ ở đó. Tôi thích chơi đùa với chúng và dạy chúng vài điều. Khi ấy, tôi đang chơi cho đội trẻ AC Milan. Vậy nên trong mắt chúng, tôi đã là tấm gương rồi”.
“Trước khi đến nhà thờ, vào thời gian rảnh sau bữa trưa, tôi và anh trai hay ngồi xem ‘Quý bà áo vàng’ và cùng nhau đoán ai là kẻ gây án. Cả thanh xuân của tôi gắn liền với Galbiate, nơi tôi có vô số lần cùng bạn bè, anh trai và bố ra sân nhà thờ để chơi bóng đá”.
“Bây giờ, mỗi lần trở về, tôi lại đưa con trai đến thăm ông bà. Bố mẹ tôi vẫn sống ở đó. Nơi đây có bầu không khí hoàn toàn khác biệt, thật sự mang đến cho tôi cảm giác của một gia đình. Bản thân tôi thật may mắn khi được trưởng thành trong một môi trường yên bình như vậy. Bố mẹ thường để tôi sống thoải mái, để mọi thứ trôi qua thật chậm và làm quen với nhiều bạn bè. Đối với một đứa trẻ, điều quan trọng là được ra khỏi nhà, vui chơi thỏa thích và tận hưởng tuổi thơ bên những người bạn thân thiết”.

Một gia đình yêu Juventus
“HLV đầu tiên của tôi chính là bố tôi. Trong khi đó, anh trai luôn cùng tôi nuôi dưỡng giấc mơ trở thành cầu thủ từ thời thơ ấu. Chị gái tôi cũng rất quan tâm đến bóng đá, và cả mẹ nữa. Chúng tôi thường tổ chức trận đấu trong gia đình. Mỗi khi ai đó sút vào khung thành của tôi, tôi hay bực tức vì mẹ tôi làm thủ môn nhưng không chịu đỡ bóng”.
“Những bàn thua cũng khiến tôi bị ám ảnh từ khi còn nhỏ. Giấc mơ bóng đá được cả gia đình tôi vun đắp. Người thân luôn ở bên cạnh tôi. Và điều may mắn mà tôi có được đó là họ chưa bao giờ gây áp lực cho tôi”.
“Điều khiến tôi tự hào nhất là cả gia đình tôi đều là những người yêu Juventus. Giờ đây, tôi đang cống hiến cho ‘Lão phu nhân’ và còn trở thành đội trưởng nữa. Đó thực sự là niềm hạnh phúc lớn lao. Tất nhiên, tôi không muốn dừng lại ở đây, mà luôn mong bản thân được hoàn thiện hơn nữa”.
“Tôi tin gia đình tôi cũng rất hạnh phúc khi được chứng kiến đứa con, người em của họ thi đấu và đeo băng đội trưởng của Juventus. Đối với họ, đó cũng là một giấc mơ thành hiện thực”.
“À, ngay từ lần tập trung đầu tiên cùng đội U15 Italia, tôi đã được chỉ định làm thủ quân. Bây giờ, tôi nhận trọng trách ấy ở Juventus. Đối với tôi, điều đó đến hoàn toàn tự nhiên. Tôi không thích tự nhận xét về bản thân mà thích nghe người khác nói về mình nhiều hơn. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng mình có tố chất thủ lĩnh. Việc trở thành đội trưởng đồng nghĩa với trách nhiệm lớn lao. Tôi từng được làm việc cùng những thủ quân tuyệt vời như Francesco Magnanelli ở Sassuolo, Giorgio Chiellini hay Leonardo Bonucci ở Juventus. Mỗi người đều có cá tính rất khác nhau”.

“Bàn thắng vào lưới Buffon đã thay đổi cuộc đời tôi”
“Ngày tôi ghi bàn vào lưới Gianluigi Buffon, cuộc đời tôi thực sự đã thay đổi. Đó là điều tốt, bởi một siêu phẩm được tạo nên trong một trận đấu tuyệt vời. Song nó cũng mang lại cho tôi cả những điều không hay. Sau khoảnh khắc ấy, sự kỳ vọng quá lớn đã nảy sinh mà tôi không đủ khả năng để gánh vác. Bản thân tôi cũng tưởng rằng mình đã sẵn sàng trở thành một ngôi sao, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Có lẽ, tôi còn nhiều thiếu sót cả trong việc tập luyện, nên mọi thứ trở nên rất khó khăn. Người ta kỳ vọng rất nhiều vào tôi, cả chính tôi cũng vậy. Nhưng thực sự là tôi chưa sẵn sàng để đáp lại sự kỳ vọng ấy”.
“Tôi luôn biết ơn AC Milan, nhưng việc chuyển đến Sassuolo mới thực sự mang tính quyết định đến sự nghiệp của tôi. Tôi đã thay đổi rất nhiều, cả trong sự nghiệp lẫn trong đời sống cá nhân. Ở AC Milan, tôi mãi chỉ là cậu nhóc được đôn lên từ đội Primavera, khoảnh khắc ghi bàn vào lưới Buffon rồi sẽ dần mờ nhạt. Vì thế, tôi buộc phải ra đi, gặp một HLV đã thay đổi cuộc đời tôi, đó là Roberto De Zerbi. Điều may mắn và cũng là bản lĩnh của tôi, đó chính là dám rời AC Milan để đến Sassuolo và làm lại từ đầu”.

Tôi luôn nhớ 2 khoảnh khắc ở EURO 2020
“Chức vô địch EURO 2020 là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong sự nghiệp của tôi, có lẽ sẽ luôn là như vậy. Khi bạn làm được điều gì đó cho quốc gia, cảm xúc thật khó tả và chiến tích ấy càng ý nghĩa hơn theo năm tháng. Khi đó, tôi mới 23 tuổi và chưa thực sự nhận ra được rằng điều mình làm được lớn lao như thế nào. Giờ đây, tôi biết rằng danh hiệu ấy thật phi thường. Nó cũng làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi may mắn vì trở thành nhà vô địch châu Âu khi còn rất trẻ. Và nhờ vậy, tôi được chuyển đến Juventus. Sự nghiệp của tôi được chắp cánh, bước lên tầm cao mới”.
“Khi nhớ về EURO 2020, tôi liền nghĩ đến hai hình ảnh. Thứ nhất là bàn thắng đầu tiên của tôi. Tôi chạy, ăn mừng trong vô thức, chẳng biết mình đang làm gì nữa, cho đến khi làm động tác dành tặng bàn thắng cho vợ tương lai của tôi. Thứ hai là cái ôm với Chiellini sau khi tôi sút hỏng penalty ở trận gặp tuyển Tây Ban Nha. Anh ấy giữ tôi lại và nói: ‘Manu, bình tĩnh đi, chúng ta sẽ thắng!’. Khoảnh khắc đó khiến tôi nổi da gà, thật khó để diễn tả hết cảm xúc mà tôi và anh ấy đã trải qua. Tôi đã khóc, thậm chí không dám nhìn những lượt sút tiếp theo. Đó là những cảm xúc mà tôi không thể nào giải thích nổi, những khoảnh khắc mang tính sử thi. Cả giây phút Gianluigi Donnarumma cản phá penalty thành công ở trận đấu cuối cùng và chúng tôi trở thành nhà vô địch nữa. Tất cả thật phi thường”.
“Mục tiêu của chúng tôi là góp mặt ở vòng chung kết World Cup 2026. Tôi từng trải qua cảm giác thất bại ở vòng loại trong quá khứ, và chính điều đó đã giết chết chúng tôi. Tôi phải thành thật như vậy, nhưng cũng biết mình không nên để nỗi ám ảnh ấy tồn tại mãi mãi. Chúng tôi phải làm mọi thứ một cách bình tĩnh, chắc chắn, quyết tâm, vững từng bước một và không toan tính quá nhiều”.

“Tôi mơ được vô địch cùng Juventus”
“Tôi còn nhiều ước mơ khác, như là giành vài danh hiệu cùng Juventus, và biết đâu, là tạo thêm chiến tích lẫy lừng cùng tuyển Italia. Về đời sống cá nhân, tôi muốn trở thành người cha tốt, là tấm gương cho con trai của tôi. Tôi cũng muốn là người chồng tốt. Tháng 9 sắp tới, đứa con thứ hai của chúng tôi sẽ chào đời. Khi trở về nhà, tôi muốn mang tâm trạng thoải mái, nhẹ nhõm và có thể nói về những điều khác. Đối với tôi, ngôi nhà phải là một chốn bình yên. Điều đó vô cùng quan trọng”.
“Tôi có niềm đam mê lớn với việc thiết kế thời trang. Những năm gần đây, điều đó giúp tôi cân bằng, nuôi dưỡng những sở thích khác ngoài bóng đá. Việc ăn mặc chỉnh tề, mặc đồ được thiết kế riêng làm tôi thấy tự tin, dễ chịu. Cha tôi làm việc ở ngân hàng, tôi luôn thấy ông ấy ra khỏi nhà trong những bộ đồ rất đẹp, và điều đó cũng ảnh hưởng đến tôi. Về tương lai, tôi muốn mở một cửa hiệu thiết kế quần áo của riêng mình, hoặc có thể trở thành một HLV – cứ chờ xem. Nhưng chắc chắn, tôi sẽ tự mở một thứ gì đó của riêng mình”.
(*) Nguồn: “Ricordo l’errore, le lacrime e Chiellini che mi dice: Tranquillo, vinciamo”. Locatelli si emoziona – Tuttosport
BÀI VIẾT KHÁC
Wesley Franca tiết lộ tin nhắn của Paulo Dybala trước khi đến AS Roma
Marek Hamsik: “Ở Napoli, có đến 3 triệu huấn luyện viên”
Locatelli một lần nói hết: lỗi lầm, nước mắt và cái ôm của Chiellini
AS Roma và 98 năm lịch sử vẻ vang
Davide Nicola: “Tôi muốn dành cho Luis Enrique một cái ôm, một ánh nhìn…”
Luka Modric có quá nhiều lý do để đến AC Milan
Gianluigi Donnarumma: Từ nỗi buồn chia tay AC Milan đến đỉnh cao cùng tuyển Italia
Buffon chấn thương, Abbiati đến Juventus như một lời xin lỗi