Mới đây, CalcioMercato tổ chức buổi phỏng vấn độc quyền với Ricardo Rodriguez – hậu vệ trái từng khoác áo AC Milan, Torino và hiện đang chơi bóng ở Tây Ban Nha cùng Real Betis. Nhân dịp này, anh có dịp nhìn lại sự nghiệp của bản thân, đồng thời chia sẻ về những kỷ niệm không thể nào quên.
“Xin lỗi vì tôi không trả lời bạn sớm hơn. ‘Risposto’ có đúng là từ dùng trong trường hợp này không nhỉ?”
Ricardo Rodriguez vẫn còn nhớ tiếng Italia rất rõ, sau 7 năm thi đấu cho AC Milan và Torino trước khi chuyển sang Tây Ban Nha để khoác áo Real Betis.
– Mùa này, anh đã tiến rất gần đến danh hiệu UEFA Conference League nhưng phải chấp nhận thất bại trong trận chung kết trước Chelsea. Bây giờ, anh thấy thế nào về trận chung kết ấy?
“Trận đấu được định đoạt bởi những chi tiết nhỏ. Chúng tôi chơi tốt trong hiệp một, có bàn dẫn trước và lẽ ra phải kết liễu trận đấu. Cả đội đều thất vọng vì đây là một trận chung kết lịch sử. Tôi có thể nói rằng Chelsea không xứng đáng giành chiến thắng”.

Wolfsburg, tuyển Thụy Sĩ và khả năng sút phạt
– Anh sinh ra tại Thụy Sĩ, có cha là người Tây Ban Nha và mẹ người Chile. Vậy anh có bao giờ phân vân về việc chọn đội tuyển nào để cống hiến không?
“Không, vì Liên đoàn bóng đá Thụy Sĩ đã liên hệ với tôi đầu tiên. Tôi nhận ra rằng cơ hội thi đấu ở đây sẽ cao hơn so với ở tuyển Tây Ban Nha. Còn nếu tuyển Chile gọi, có lẽ tôi đã cân nhắc. Nhưng điều đó chưa từng xảy ra”.
– Anh là cầu thủ có số lần ra sân nhiều thứ hai trong lịch sử đội tuyển Thụy Sĩ?
“Người xếp trên tôi là Granit Xhaka. Chúng tôi đều 32 tuổi và có thể sẽ giải nghệ gần như cùng lúc. Nhưng tôi không để tâm đến kỷ lục, điều khiến tôi hài lòng là chúng tôi đã cùng nhau đi một chặng đường dài, bắt đầu từ chức vô địch U17 World Cup lần đầu tiên trong lịch sử”.
– Anh từng góp mặt ở 3 kỳ EURO (2016, 2020, 2024) và 3 kỳ World Cup (2014, 2018, 2022). Nếu phải chọn một giải đấu đáng nhớ nhất, anh sẽ chọn…
“World Cup 2014 – kỳ đầu tiên của tôi. Giải được tổ chức ở Brazil, một nơi đặc biệt với tôi vì mẹ tôi là người Nam Mỹ. Chúng tôi bị loại ở vòng 1/8 sau khi để Argentina ghi bàn vào cuối hiệp phụ”.

– Thời ở Wolfsburg, anh từng được coi là “phù thủy” của các tình huống cố định. Anh học cách sút phạt như thế nào vậy?
“Từ nhỏ, tôi đã thích đá phạt và đá phạt góc. Tôi không cần luyện tập quá nhiều để làm tốt điều đó. Có lẽ tất cả là nhờ bản năng”.
– Ai là hình mẫu của anh vào thời thơ ấu?
“Tôi rất thích Juninho Pernambucano, anh ấy thực sự phi thường”.
– Vì sao ở Đức người ta gọi anh là “người lái taxi”?
“Bên ngoài sân tập luôn có một cậu bé khoảng 10 tuổi đến chờ chúng tôi. Em ấy đợi tôi tập xong để được gặp. Nhiều lần, tôi đưa em ấy ra ga tàu để về nhà. Vì vậy mọi người mới đặt cho tôi biệt danh đó”.
– Tại Wolfsburg, anh từng sát cánh với Kevin De Bruyne khi anh ấy còn rất trẻ. Anh nhớ gì về người đồng đội này?
“Năm đó, De Bruyne bùng nổ thực sự, chơi một mùa giải không thể tin được, ghi khoảng 15 bàn và kiến tạo 20 lần. De Bruyne một trong những cầu thủ xuất sắc nhất tôi từng thi đấu cùng”.

“Tôi bị Gattuso cho ăn tát vài lần”
– Năm 2017, anh chuyển đến AC Milan. Thương vụ đó diễn ra như thế nào?
“Massimiliano Mirabelli rất muốn có tôi. Bản thân tôi cũng yêu cầu Wolfsburg cho phép mình ra đi. Sau 5 năm rưỡi chơi bóng ở Đức, tôi muốn có một trải nghiệm mới”.
“Vài tháng trước đó, tôi từng nói chuyện với Piero Ausilio bên phía Inter Milan. Nhưng Mirabelli thiện chí hơn. Ông ấy cũng từng làm việc ở Inter Milan trước khi gia nhập AC Milan”.
– Dưới thời Li Yonghong, AC Milan trải qua một trong những giai đoạn khó khăn nhất. Bầu không khí khi đó như thế nào?
“Chúng tôi không cảm thấy áp lực nặng nề. Tập thể khi ấy vẫn rất đoàn kết dù có nhiều tân binh. Ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã được nhắc nhở rằng ‘một khi khoác áo AC Milan, chúng tôi phải hướng đến chức vô địch’. Nhưng quả thật, khi có 8-9 cầu thủ mới đến, mọi thứ trở nên không dễ dàng. Chúng tôi cần thời gian nhưng lại không có điều đó”.
– Anh sút phạt rất tốt nhưng lại không thường xuyên được giao nhiệm vụ này. Phải chăng do anh là tân binh?
“Nhìn ở khía cạnh nào đó thì đúng là như vậy. Nhưng họ biết tôi có khả năng. Ở Wolfsburg, tôi luôn được ưu tiên thực hiện những quả đá phạt, thậm chí xếp trên cả Kevin De Bruyne hay Diego Ribas. Còn ở AC Milan, HLV đã chọn người khác, một phần vì ông ấy không muốn tôi dâng lên quá cao. Dù sao, đội bóng cũng có nhiều cầu thủ giỏi sút phạt. Suso, Hakan Calhanoglu, Riccardo Montolivo hay Giacomo Bonaventura chẳng hạn”.
– Tại AC Milan, anh từng làm việc với Vincenzo Montella và Gennaro Gattuso. Hãy kể một kỷ niệm với họ đi nào!
“Montella là HLV rất giỏi, nhưng lại gặp vô vàn khó khăn. AC Milan không giành được nhiều chiến thắng nên ông ấy bị sa thải và chúng tôi không có cơ hội làm việc lâu dài cùng nhau. Gattuso rất giỏi và cực kỳ cứng rắn. Có lúc, tay chân ông ấy bay loạn xạ. Tôi cũng bị Rino cho ăn tát vài lần”.
– Sau vài mùa thi đấu ổn định, anh mất vị trí vào tay Theo Hernandez, người mới gia nhập đội. Điều gì đã xảy ra?
“Mùa đó, chúng tôi được dẫn dắt bởi HLV Marco Giampaolo, nhưng ông ấy bị sa thải sau 7 trận. Tôi đá chính 3 trận đầu tiên, rồi ông ấy chọn Theo. Thật ra, tôi có những tố chất phù hợp với hệ thống phòng ngự dâng cao mà ông ấy triển khai”.
“Stefano Pioli luôn cư xử rất tốt với tôi. Nhưng khi đó, Hernandez vẫn là sự lựa chọn số một. Tôi hiểu rằng mình không còn nhiều cơ hội ra sân nữa. Họ chỉ coi tôi là phương án dự phòng cho Theo. Vì vậy, tôi đề nghị ban lãnh đạo cho phép mình ra đi”.

“Tại Torino, tôi làm tất cả vì Ivan Juric”
– Tại Torino, anh gặp lại HLV Giampaolo. Giữa hai người có vấn đề gì không?
“Lúc đầu, tôi được đá chính. Nhưng sau đó, số lần ra sân ít dần. Đội thi đấu không tốt, ban lãnh đạo thì liên tục bảo tôi phải nỗ lực hơn. Khi Davide Nicola đến, tôi gần như không còn được thi đấu nữa. Tôi còn nhớ Giám đốc thể thao Davide Vagnati thường xuyên ngồi trên băng ghế huấn luyện và bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Trong suốt sự nghiệp, tôi chưa bao giờ thấy một thành viên ban lãnh đạo CLB lại ngồi dưới sân như thế. Điều đó khiến tôi rất khó chịu”.
– Rồi HLV Ivan Juric xuất hiện…
“Ngay khi vừa gặp ông ấy, tôi nói thẳng là mình muốn ra đi. Tôi không chấp nhận việc một giám đốc lại ngồi ở băng ghế dự bị. Juric đáp lại: ‘Với tôi, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, hãy tin tôi’. Và tôi đã tin. Dù thay đổi sơ đồ chiến thuật, ông ấy vẫn tìm cách để tôi ra sân, cho tôi đá ở vị trí trung vệ lệch trái. Mùa đó, tôi ở lại Torino hoàn toàn vì Juric. Và đúng như lời ông nói, Vagnati không còn ngồi trong cabin huấn luyện nữa”.
– Khi Andrea Belotti ra đi, anh đã nhận băng đội trưởng?
“Tôi không muốn làm đội trưởng. Nếu lời đề nghị đến từ chủ tịch Urbanno Cairo hay giám đốc Vagnati, tôi đã từ chối. Nhưng vì đó là quyết định từ Juric nên tôi đồng ý”.
– Suốt 2 năm liền, anh đều nhường cho Alessandro Buongiorno đọc tên các nạn nhân của thảm họa Superga thay mình trong những buổi tưởng niệm. Tại sao vậy?
“Buongiorno trưởng thành từ lò đào tạo của Torino, cậu ấy hiểu rõ CLB hơn tôi rất nhiều. Ngay từ thời điểm đó, tôi đã thấy cậu ấy có tố chất để trở thành một cầu thủ lớn. Và cậu ấy đã chứng minh điều đó bằng màn trình diễn trên sân”.
– Bàn thắng duy nhất trong màu áo Torino của anh lại được ghi vào lưới AC Milan. Anh còn nhớ chứ?
“Haha. Và tôi đã ăn mừng. Đó là trận sân nhà cuối cùng, tôi biết Juric sẽ ra đi và tôi cũng sẽ vậy. CLB không hề có động thái nào giữ tôi ở lại, nên tôi phải ra đi khi hợp đồng hết hạn. Họ thậm chí còn không nói lời chia tay, dù tôi đã đeo băng đội trưởng suốt 2 năm và luôn cống hiến hết mình cho đội bóng. Điều đó chưa từng xảy ra với tôi trong cả sự nghiệp”.

“Inter Milan liên hệ với tôi một lần nữa, nhưng…”
– Trước khi ký hợp đồng với Real Betis, anh thi đấu tại EURO trong tư cách cầu thủ tự do. Cảm giác khi đó thế nào?
“Không dễ dàng chút nào. Tôi luôn nghĩ rằng nếu mình gặp chấn thương, sẽ rất khó để tìm được đội bóng mới. Ai lại muốn ký với một cầu thủ 31 tuổi đang bị chấn thương cơ chứ?!”.
– Rồi giải đấu diễn ra suôn sẻ và Real Betis đã gọi.
“Inter Milan cũng liên hệ với người đại diện của tôi vì Simone Inzaghi muốn có những cầu thủ dày dặn kinh nghiệm. Nhưng Real Betis thực sự rất quan tâm. Bản thân tôi thì luôn có ước mơ được chơi bóng ở Tây Ban Nha”.
(Lược dịch từ bài “Ricardo Rodriguez a CM: “Mi hanno fatto fuori dal Milan, a Torino mi fidavo solo di Juric”” trên trang CalcioMercato).
BÀI VIẾT KHÁC ⭢
Ricardo Rodriguez: “Tôi bị Gattuso cho ăn tát vài lần”
Ngày 28/4/2004 – Lần cuối cùng Roberto Baggio khoác áo tuyển Italia
Luciano Spalletti: “Tôi phải chịu trách nhiệm, xin đừng thương hại tôi”
Marcos Evangelista Cafu: “Chiếc Pendolino vĩnh cửu” nơi hành lang phải
Roberto Baggio: “Tôi từng thấy xấu hổ khi cầm phong bì tiền lương”
Buổi họp báo đặc biệt với Donnarumma
Federico Chiesa nhớ tuyển Italia rất nhiều
Francesco Totti: “Chỉ cần AS Roma gọi, tôi sẽ lại xỏ giày ra sân!”